TỪ BIẾT MÌNH ĐẾN CẦU NGUYỆN
Tôi thầm nguyện lời đó khi tôi ngẩng nhìn lên trời.
Trên cao xa chỉ thấy mênh mông thăm thẳm sau những tầng mây. Nhưng tôi nguyện cầu không phải với trời, với mây, song là với đấng cai trị trời mây.
Tôi xin Người đổ sương xuống vì tôi biết tôi khô cạn. Tôi xin Người cứu độ tôi, vì tôi biết tôi quá nghèo nàn.
Thân phận tôi!
Tôi biết tôi thật sự không đúng như tôi thường cảm nghĩ về tôi.
Tôi biết tôi thật sự không đúng khi tôi vốn ước mơ cho tôi.
Tôi biết tôi thật sự không đúng như người ta tưởng về tôi.
Tôi biết tôi thật sự không đúng như sự mà tôi tưởng người ta nghĩ về tôi.
Tôi quá nhỏ bé và lệ thuộc. Tôi không tự mình mà có. Trong tôi có gì gọi được là hiểu biết, có gì gọi được là đạo đức, có gì gọi được là tốt đẹp, đâu có phải do một mình tôi. Hầu hết tôi có học được nơi người khác và do người khác.
Cả đến đời sống vật chất, tôi cũng phải lệ thuộc. Từ không khí đến cơm và nước uống. Đến áo quần nhà cửa.
Tôi quả là một sự thiếu thốn trần trụi.
Trong sự thiếu thốn đó, tôi lại chất đống bao nhiêu thứ dại dột: Ýnghĩ dại dột, ước mơ dại dột, lời nói dại dột, việc làm dại dột. Và thứ dại dột tệ nhất là phạm tội.
Tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu sót, và như thế mỗi ngày không biết bao nhiêu lần. Một chút lợi thú có thể làm tôi phạm tội. Cũng như một cơn gió, một miếng ăn, một tai nạn có thể làm tôi đau và làm tôi chết.
Tôi quả thật là yếu.
Thân phận tôi là thế và còn hơn thế. Nhưng tôi tin Chúa vẫn thương tôi. Người yêu tôi lắm. Người là tình thương. Người là hy vọng.
Càng hiểu thân phận mình, tôi càng thấy mình gần Chúa và mến Chúa hơn. Tôi không chút gì sợ sệt ngã lòng. Nhưng tôi vẫn vững tin nhìn Chúa và thành tín nguyện cầu:
“Trời cao hãy đổ sương xuống, và ngàn mây hãy mưa Đấng chuộc tôi..’’