PHÉP LẠ CỦA TÌNH YÊU
VỢ CHỒNG LÀM HÒA
NHỜ CẦU NGUYỆN
NHỜ CẦU NGUYỆN
Chứng từ của ông Hans Roesler (1899-1966), văn sĩ Công Giáo người Đức.
Sau khi thân phụ mất, tôi thu dọn đồ đạc của người. Bất ngờ trong số giấy tờ riêng, tôi tìm thấy bức thư Ba gởi THIÊN CHÚA. Bức thư viết:
Chúa yêu dấu. Xin tha lỗi cho con, vì mãi đến hôm nay, vào những ngày cuối đời, con mới dành thời giờ viết thư cho Chúa, mặc dầu con vẫn thường xuyên nghĩ đến Chúa. Con đã quên không cám ơn Chúa vì phép lạ Chúa làm cách đây 20 năm. Dĩ nhiên con luôn ghi nhớ cái ngày xuân trẻ, ngày mà Chúa cho con tìm gặp được người vợ tên Catarina. Con phải thành thật công nhận nàng đúng là người vợ lý tưởng. Căn nhà nhỏ bé của chúng con lúc nào cũng trật tự ngăn nắp. Nàng lại biết chăm sóc và giáo dục con cái: gởi chúng đến trường và đưa chúng đi tham dự Thánh Lễ. Con còn đòi hỏi gì hơn nữa??? Thế nhưng, Chúa còn nhớ không, ngày kỷ niệm 10 năm thành hôn, con đã than thở cùng Chúa: nếu cứ tiếp tục như thế này, thì chắc không xong quá Chúa ơi! Vợ con đanh-đá và ưa cãi nhau lắm! Đụng một chút là nàng la lối om sòm. Khi nào nàng cũng muốn, cũng cho là mình có lý. Phần con cũng đâu có chịu thua! Hễ nàng bắt đầu hét lên thì con cũng rống lên, rống càng to càng tốt, làm sao để át được tiếng thét của nàng!
Chưa hết. Hễ con muốn đi bên phải thì nàng kéo qua bên trái. Hoặc ngược lại. Lạy Chúa, Chúa là Đấng Toàn Năng, xin Chúa ra tay thực hiện một phép lạ. Xin Chúa biến đổi người vợ sư-tử của con thành chim-bồ-câu ngoan hiền! Có thế, mọi bất bình cãi vã sẽ thực sự chấm dứt. Nàng sẽ trở thành người vợ biết lắng nghe nhường nhịn, chứ không phải lúc nào cũng muốn mình có lý!
Buổi sáng hôm sau, khi thức giấc, con dùng lời lẽ thật nhã nhặn để nói với nàng. Và con chờ xem nàng phản ứng ra sao, trả lời như thế nào. Bởi vì, qua cung cách hành xử của nàng, con sẽ đoán biết Chúa có làm phép lạ như lời con nguyện xin hay không. Thật bất ngờ, đáp lại, Catarina trả lời con cách hết sức dịu dàng trìu mến. Thế nhưng, con chưa dám tin ngay là phép lạ thực sự xảy ra. Con phải thận trọng, xem xét từ từ, để khỏi bị mừng hụt! Con liền hỏi nàng chiếc áo sơ-mi, chiếc áo mà nàng không bao giờ muốn cho con mặc. Nàng đi lấy ngay và không tỏ dấu khó chịu nào cả! Sau đó, chúng con cùng ngồi vào bàn dùng điểm tâm. Con tỏ ra hết sức lịch sự và nhã nhặn, đáp lại thái độ hiền dịu của nàng, đồng thời, tỏ ra xứng đáng với phép lạ Chúa thực hiện cho hai vợ chồng con. Catarina săn sóc rót cà-phê cho con, điều mà từ lâu nay, nàng không làm nữa. Suốt ngày hôm đó trôi qua trong an bình, thư thái và trìu mến yêu thương!
Lạy Chúa, Chúa đã nghe lời con cầu xin. Phép lạ đã thực sự xảy ra. Chúa ban cho con người vợ hoàn toàn đổi mới. Nàng không còn la lối xem ai có lý ai không. Nàng luôn luôn từ tốn và nhường nhịn. Phần con, con cũng không muốn kém thua nàng! Con cố gắng tỏ ra là người chồng quảng đại. Con luôn luôn tìm cách làm vui lòng vợ. Con thường đoán ra ước muốn của nàng, nơi ”ánh mắt” của nàng. Và cuộc sống vợ chồng con cứ thế nhẹ nhàng trôi qua trong hòa hợp và hạnh phúc. Người ta không còn tin có phép lạ nữa. Nhưng con thì con tin, bởi vì chính mắt con đã trông thấy phép lạ! Vì thế, con xin dâng lời cảm tạ Chúa, lạy THIÊN CHÚA dấu yêu ...
Lá thư Ba viết cám ơn Chúa, bỏ dở ở đó. Tôi mang ngay lá thư sang đọc cho Mẹ tôi nghe, vì nghĩ rằng, lá thư chắc hẳn sẽ an ủi Mẹ, đang buồn rầu thương khóc Ba. Tôi chưa đọc xong thư thì Mẹ tôi òa lên khóc. Mẹ gục đầu vào vai tôi và nói:
- Đúng thật là phép lạ đã xảy ra! Chỉ có điều là, cho đến giây phút này đây, Mẹ tưởng Chúa đã nhậm lời Mẹ cầu xin. Bởi vì, cũng chính đêm đó, Mẹ tha thiết van xin Chúa cho Mẹ một người chồng không hay la lối om sòm và lúc nào cũng cho mình có lý. Sáng hôm sau, khi thức giấc, Mẹ ý tứ dò xem Chúa có nghe lời Mẹ cầu xin hay không. Cùng lúc, Mẹ dùng lời lẽ dịu dàng nói với Ba con. Và khi thấy Ba con trả lời Mẹ cách hết sức nhã nhặn, Mẹ hiểu và tin ngay là Chúa đã làm phép lạ. Cũng từ giây phút đó, Mẹ cố gắng sống xứng đáng, hầu phép lạ được tiếp tục mãi mãi!