Tìm hiểu Lời Chúa _ thứ tư tuần 19 thường niên


THỨ 4 SAU CHÚA NHẬT 19 THƯỜNG NIÊN
NĂM LẺ
Dnl 34,1–12; Mt 18,15–20
BÀI ĐỌC: Dnl 34,1–12
1 Ngày ấy, từ đồng bằng Mô-áp, ông Mô-sê lên núi Nơ-vô, tới Pít-ga, đối diện với Giê-ri-khô, và ĐỨC CHÚA cho ông xem thấy tất cả miền đất: miền Ga-la-át cho đến Đan,2 tất cả Náp-ta-li, miền đất Ép-ra-im và Mơ-na-se, tất cả miền đất Giu-đa cho đến Biển Tây,3 miền Ne-ghép, vùng sông Gio-đan, thung lũng Giê-ri-khô là thành Chà Là, cho đến Xô-a. 4 ĐỨC CHÚA phán với ông: "Đây là miền đất Ta đã thề hứa với Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp, khi nói: "Ta sẽ ban đất ấy cho dòng dõi ngươi. Ta đã cho ngươi thấy tận mắt, nhưng ngươi sẽ không được qua đó.”
5 Ông Mô-sê, tôi trung của ĐỨC CHÚA, qua đời tại đó, trong đất Mô-áp, theo lệnh ĐỨC CHÚA. 6 Ông được mai táng trong thung lũng, ở miền đất Mô-áp, đối diện với Bết Pơ-o. Cho đến ngày hôm nay, không ai biết mộ ông ở đâu. 7 Khi chết, ông Mô-sê thọ một trăm hai mươi tuổi, mắt không mờ, khí lực không giảm. 8 Con cái Ít-ra-en khóc ông Mô-sê trong đồng bằng Mô-áp ba mươi ngày; rồi những ngày than khóc thọ tang ông Mô-sê chấm dứt. 9 Ông Giô-suê, con ông Nun, đã được đầy thần khí khôn ngoan, vì ông Mô-sê đã đặt tay trên ông. Con cái Ít-ra-en nghe ông và làm như ĐỨC CHÚA đã truyền cho ông Mô-sê.
10 Trong Ít-ra-en, không còn xuất hiện một ngôn sứ nào như ông Mô-sê, người mà ĐỨC CHÚA biết rõ, mặt giáp mặt. 11 ĐỨC CHÚA đã sai ông thực hiện mọi điềm thiêng dấu lạ tại nước Ai-cập, phạt Pha-ra-ô cùng tất cả bề tôi và cả nước. 12 Ông Mô-sê đã biểu dương tất cả sức mạnh bàn tay ông và gây tất cả nỗi kinh hoàng lớn lao trước mắt toàn thể Ít-ra-en.
ĐÁP CA: Tv 65
Đ. Xin chúc tụng Thiên Chúa
Người là Đấng bảo toàn mạng sống con. (x c 20a. 9a)
1 Cả trái đất, hãy tung hô Thiên Chúa,2 đàn hát lên mừng Danh Thánh rạng ngời,nào dâng lời ca tụng tôn vinh! 3a Hãy thưa cùng Thiên Chúa: "Khủng khiếp thay, sự nghiệp của Ngài!
5 Đến mà xem công trình của Thiên Chúa:hành động của Người đối với phàm nhân thật đáng kinh đáng sợ!
16 Tất cả những ai kính sợ Chúa Trời,đến mà nghe tôi kể việc Chúa đã làm để giúp tôi. 17 Vừa mở miệng kêu lên cùng Chúa, tấc lưỡi tán dương, tôi đã sẵn sàng.
TUNG HÔ TIN MỪNG: 2Cr 5,19
Hall–Hall: Trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hòa giải với Người, và giao cho chúng tôi công bố lời hòa giải. Hall.
TIN MỪNG: Mt 18,15-20
15 "Nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh, thì anh đã chinh phục được người anh em. 16 Còn nếu nó không chịu nghe, thì hãy đem theo một hay hai người nữa, để mọi công việc được giải quyết, căn cứ vào lời hai hoặc ba chứng nhân. 17 Nếu nó không nghe họ, thì hãy đi thưa Hội Thánh. Nếu Hội Thánh mà nó cũng chẳng nghe, thì hãy kể nó như một người ngoại hay một người thu thuế.
18 "Thầy bảo thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy.
19 "Thầy còn bảo thật anh em: nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho. 20 Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ.”

SỬA LỖI ANH EM THEO Ý CHÚA
Giáo huấn Thánh Công Đồng Vat. II dạy: “Chúa không cứu con người cách riêng rẽ thiếu liên kết” (HCHT số 9). Trước nhất là phải liên kết với Chúa Kitô Giêsu, và với mọi người trong Hội Thánh, kể cả người tội lỗi, vì cùng là chi thể trong Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Kitô (x 1Cr 12). Chỉ có tội lỗi mới tách lìa con người khỏi Chúa Kitô Giêsu. Do đó ta phải có trách nhiệm làm cho anh em đang sống lầm lạc, nghịch Đức Tin và Đức Ái Kitô giáo, biết sửa lỗi mình, hầu làm cho người anh em được liên kết mật thiết với Chúa Kitô. Đây là một trách nhiệm Chúa trao cho mỗi Kitô hữu như vai trò người lính canh, Chúa phán: “Ta đã đặt ngươi làm người canh gác cho nhà Ít-ra-en. Ngươi sẽ nghe Lời từ miệng Ta phán ra, rồi thay Ta báo cho chúng biết. Nếu Ta phán với kẻ gian ác rằng: "Hỡi tên gian ác, chắc chắn ngươi phải chết", mà ngươi không chịu nói để cảnh cáo nó từ bỏ con đường xấu xa, thì chính kẻ gian ác ấy sẽ phải chết vì tội của nó, nhưng Ta sẽ đòi ngươi đền nợ máu nó. Ngược lại, nếu ngươi đã báo cho kẻ gian ác phải từ bỏ con đường của nó mà trở lại, nhưng nó không trở lại, thì nó sẽ phải chết vì tội của nó; còn ngươi, ngươi sẽ cứu được mạng sống mình” (Ed 33,7-9). Vì “trong Đức Ki-tô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hòa giải với Người, và giao cho chúng tôi công bố lời hòa giải” (2Cr 5,19).
Nhiệm vụ ta làm cho anh em bỏ đường lầm lạc trở về với Chúa, cũng chính là giúp cho người anh em sống Mầu Nhiệm Thập Giá, mà người anh em đã được ghi dấu trên trán khởi đi từ lúc lãnh Bí tích Thánh Tẩy. Dấu này trở thành dấu Cứu Độ, như Chúa đã cho ông Ezekiel biết trong một thị kiến: Chúa bảo các Ký lục: “Hãy rảo khắp thành, khắp Giê-ru-sa-lem. Hãy ghi dấu chữ thập trên trán những người đang rên siết khóc than về mọi điều ghê tởm đang xảy ra trong khắp thành! Đồng thời Chúa cũng bảo với năm người kia: “Hãy đi theo người ấy vào thành mà chém giết. Đừng nhìn mà thương hại, đừng xót thương. Người già, thanh niên, thiếu nữ, cũng như đàn bà trẻ con, các ngươi hãy giết cho sạch. Nhưng tất cả những ai mang dấu thập trên mình thì các ngươi chớ đụng đến. Các ngươi sẽ bắt đầu từ nơi thánh của Ta” (Ed 9,4-6: Bài đọc năm chẵn). Để mọi người nhận biết “vinh quang Chúa vượt quá đất trời” (Tv 113/112,4b: ĐC năm chẵn). Thánh Irênê nói: “Vinh quang của Thiên Chúa là cộng lại những người được Chúa Giêsu cứu độ”. Và chỉ có những người nghe và thực hành Lời Chúa, mới thuộc về đoàn chiên của Ngài chăm sóc trong Hội Thánh, chính là miền đất Hứa, mà Thiên Chúa đã hứa cho dòng giống Israel từ tổ phụ Abraham. Ông Môsê dù được Chúa dùng dẫn dân về miền đất Hứa ấy, nhưng ông chưa được vào thì đã qua đời (x Dnl 34,1-12: Bài đọc năm lẻ). Vì ông chỉ là hình bóng diễn tả Chúa Giêsu, Ngài mới thực là Đấng Chúa Cha sai đến với sứ mệnh như ông Môsê dẫn dắt dân Ngài biết cách sửa lỗi nhau, để được giải phóng thoát nô lệ Satan, đó là cách tiếp tay với Chúa Giêsu đưa người anh em định cư bình an trong Hội Thánh, để cùng nhau dâng lời cầu: “Xin chúc tụng Thiên Chúa, Người là Đấng bảo toàn mạng sống con” (Tv 66/65,20a. 9a: ĐC năm lẻ).
Muốn làm tròn sứ mệnh người lính canh linh hồn người anh em, ta phải
-            Có tâm tư như Đức Giêsu.
-            Đi từng bước dẫn dắt người anh em.

I. TA PHẢI CÓ TÂM TƯ NHƯ ĐỨC GIÊSU (x Pl 2,5)
Cụ thể thánh Phaolô dạy:   
-            Anh em phải có lòng thương xót tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Kitô (Ep 4,32).
-            Nếu có thể anh em hãy sống an hòa với hết mọi người. Đừng báo oán, hãy nhường chỗ cho thịnh nộ của Thiên Chúa, như đã viết: “Oán phạt thuộc về Ta, Ta sẽ báo trả” (Rm 12,18-19).
-            Hãy luôn luôn theo đuổi sự thiện giữa anh em với nhau, và đối với mọi người. Hãy vui mừng luôn và đừng ngớt cầu nguyện (1Tx 5,15b-17).
-            Anh em chớ mắc nợ nhau điều gì trừ ra tình thương mến (Rm 13,8).
-            Đã yêu là yêu đến cùng (Ga 13,1).
II. TA ĐI TỪNG BƯỚC DẪN DẮT ANH EM.
Như Đức Giêsu dạy: Phải có đối thoại, phải có nhân chứng, phải trình bày với Hội Thánh và cầu nguyện phó thác việc sửa dạy người anh em cho Thiên Chúa.
1/ Phải có đối thoại.
Đức Giêsu dạy: “Nếu anh em ngươi trót phạm tội thì hãy đi sửa lỗi riêng ngươi với nó thôi” (Mt 18,15: Tin Mừng).
Như vậy cần phải gặp riêng người anh em để đối thoại. Theo luật Do Thái “phải căn cứ vào lời chứng của hai hoặc ba nhân chúng, mà người đáng chết sẽ bị xử tử; người ấy sẽ không bị xử tử nếu chỉ căn cứ vào một nhân chứng” (Dnl 17,6). Như thế ta phải tránh kiểu gởi thư nặc danh, hay nói bắn hơi. Nhưng hãy đối thoại trong khiêm tốn. Thí dụ: Ta có thể nói: “Xin lỗi bạn, cho tôi góp ý với bạn về điều người ta nói không hay về bạn… Tôi tin rằng khi được bạn giải thích thì nó không tồi tệ như tôi đã nghe”. Cho dù họ có chối phắt, hoặc biện minh lý do này lý do khác, thì ta cũng đừng vội kết án là ngoan cố. Ta phải thông cảm về mặt tâm lý đó là cách họ tự vệ. Chắc chắn sau đó họ phải tự điều chỉnh lối sống để tránh bia miệng đời.
Nhiều khi nhờ đối thoại mà ta khám phá ra chính ta mới là người phải sửa sai. Đan cử như ông Nicôđêmô, sau một đêm cãi lý với Đức Giêsu về ơn tái sinh, dù ông đã biết Ngài từ Thiên Chúa mà đến như một Tôn Sư, vì không ai làm được các dấu lạ Ngài làm, trừ phi là có Thiên Chúa ở cùng người ấy (x Ga 3). Nhưng sau này, chính ông đã đứng ra bênh vực Đức Giêsu khi các Thượng tế và Biệt phái sai các thủ hạ đi bắt Ngài. Ông nói: “Há Luật của chúng ta lại lên án người nào trước khi nghe người ấy và biết người ấy làm gì?” (Ga 7,51).
2/ Ta phải kèm theo nhân chứng.
Đức Giêsu dạy: “Nếu một người nói không được, thì kèm theo hai hay ba nhân chứng” (Mt 18,16: Tin Mừng). Lời này có nghĩa là
Phải đưa bằng chứng xác thực, cụ thể theo luật Do Thái “chứng của hai người thì xác thực” (Ga 8,17). Nhưng trong thực tế, có khi cả một tập thể nhất trí về một điều, vẫn sai lầm! Kìa, cả rừng người trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh lên tiếng kết án Đức Giêsu đủ mọi thứ tội, nhưng Ngài nói với họ: “Hãy cho tôi biết tôi sai ở điểm nào?” (Ga 18,23). Như vậy, trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, dù không ai đồng ý với Đức Giêsu, thì Ngài vẫn lên tiếng kêu gọi: “Ai thuộc về sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37).
Muốn trưng bằng chứng xác thực phải dựa vào Lời Đức Giêsu dạy. Do đó thánh Phaolô nói: “Ước chi Lời Đức Kitô ngự giữa anh em thật dồi dào phong phú. Anh em hãy dạy dỗ khuyên bảo nhau với tất cả sự khôn ngoan” (Cl 3,16a). Nghĩa là nói cho người anh em biết lối sống ấy không phù hợp với Lời Chúa dạy. Ví dụ: ta nhắc nhở Linh mục phải chu toàn việc cầu nguyện và giảng Lời trước khi làm việc khác, nếu không sẽ gây xáo trộn cho cả cộng đoàn, vì thời Giáo Hội sơ khai các Tông Đồ xao nhãng việc cầu nguyện và giảng Lời mà lo phục vụ bàn ăn, đã gây bất hòa trong cộng đoàn (x Cv 6,1-7).
3/ Ta phải trình bày với người có trách nhiệm trong Hội Thánh.
Đức Giêsu dạy: “Nếu hai, ba người liệu cũng không xong, thì hãy trình với cộng đoàn” (Mt 18,17a: Tin Mừng). Cộng đoàn ở đây phải hiểu là Hội Thánh chứ không phải ta nói ở nơi quán nhậu, phố chợ, nhất là không được đưa ra tòa án đời. Thánh Phaolô đã nhắc nhở: “Khi anh em đưa nhau ra tòa án đời để kiện tụng, thì nhục thật” (x 1Cr 6,1-11). Do đó, ta phải trình bày với người có trách nhiệm trong Hội Thánh. Cụ thể giáo dân có trách nhiệm trình với Giám mục về lối sống thiếu gương mẫu của Linh mục làm nhiều người phiền trách mà ngài vẫn không quan tâm; hoặc là giữa anh em có chuyện bất bình, hãy thưa với cha Sở, xin ngài cầu nguyện và cho ý kiến hòa giải. Trình với “cộng đoàn” có nghĩa là ta hãy tham dự Thánh Lễ, vì chỉ trong Thánh Lễ Hội Thánh mới thể hiện trọn quyền tha tội, như Đức Giêsu nói với các môn đệ: “Thầy bảo thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời cũng cầm buộc như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên trời cũng tháo cởi như vậy” (Mt 18,18). Như thế “Hội Thánh mới có quyền cầm buộc (bắt), cũng có quyền tháo cởi (tha)”. Vì sứ mệnh của Hội Thánh,như thánh Phaolô nói: “Trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hoà giải với Người. Người không còn chấp tội nhân loại nữa, và giao cho chúng tôi công bố lời hoà giải” (2Cr 5,19). Trong Hiến Chế Phụng Vụ số 7, Hội Thánh xác nhận “hai ba người họp lại cầu nguyện nhân danh Chúa Giêsu” chính là lúc Hội Thánh cử hành Phụng Vụ, đặc biệt là Thánh Lễ.
4/ Ta hãy phó thác người anh em cho Chúa.
Đức Giêsu dạy: “Ngươi làm hết cách mà không được, thì hãy coi nó như người ngoại hay quân thu thuế” (Mt 18,17b: Tin Mừng). Cụ thể thánh Gioan dạy: “Nếu ai đến với anh em mà không đem theo giáo huấn ấy, anh em đừng đón vào nhà và cũng đừng chào hỏi người ấy. Quả thật, ai chào hỏi là cộng tác vào những việc xấu xa của người ấy” (2Ga câu 10-11); thánh Phaolô dạy: “Chúng ta phải nộp con người đó cho Satan, để phần xác nó bị huỷ diệt, còn phần hồn được cứu thoát trong Ngày của Chúa” (1Cr 5,5)
Kẻ ngoan cố trong tội, “coi nó như người ngoại, hay thu thuế”, còn có nghĩa là phó dâng người anh em cho Đức Giêsu trong tâm tình cầu nguyện. Bởi vì người ngoại hay người thu thuế đối với người Do Thái thì tìm cách loại trừ, nhưng loại người ấy lại có một chỗ riêng trong trái tim của Đức Giêsu. Chính vì vậy mà lời giảng đầu tiên của Đức Giêsu dành cho dân ngoại (x Mt 4,15t); Ngài đến dùng bữa với người thu thuế (x Mt 9,10t). Kìa trên đồi Sọ, luật của loài người đã quyết liệt loại trừ những tên trộm cắp bằng án tử thập giá. Nhưng riêng Đức Giêsu đã cho một trên trộm vào Thiên Đàng đầu tiên, vì hắn biết sám hối và xin Ngài thương xót (x Lc 23,43).
THUỘC LÒNG
Chúa đặt tôi là người lính canh dân Ngài, khi nó phạm tội tôi phải dựa vào Lời Chúa mà răn dạy nó, để nó trở lại và được sống, nếu tôi không dạy nó để nó chết trong tội, Chúa đòi tôi phải đền nợ máu nó (x Ed 33,7-9).
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH