(1600?-1637)
Vị linh mục người Nhật và Lazaro vì khiếp sợ khi bị tra tấn bằng tăm tre
đâm vào đầu ngón tay, nên đã chối đạo. Nhưng cả hai đã lấy lại cản đảm khi được
các bạn khuyến khích.
Lorenzo sinh trưởng ở Manila và bố là người
Trung Hoa, mẹ là người Phi Luật Tân, cả hai đều là Kitô Hữu. Bởi thế ngài biết
tiếng Tầu và tiếng Tagalog từ bố mẹ, và ngài còn biết tiếng Tây Ban Nha từ các
cha Ða Minh mà ngài thường giúp lễ và dọn lễ cho các cha. Ngài sống về nghề
chuyên môn viết chữ đẹp (calligrapher), biên chép lại các tài liệu trong một dạng
tự tuyệt vời. Ngài là hội viên trung kiên của Hội Ái Hữu Mai Khôi dưới sự bảo
trợ của các cha Ða Minh. Ngài lập gia đình và được hai trai một gái.
Cuộc đời Lorenzo thay đổi bất ngờ khi ngài
bị kết tội sát nhân. Chúng ta không được biết gì hơn ngoài lời kể của hai cha
Ða Minh là "Lorenzo bị nhà cầm quyền lùng bắt vì tội giết người mà ngài có
mặt tại hiện trường hoặc họ ghép tội cho ngài."
Vào lúc đó, ba linh mục Ða Minh, Antonio
Gonzalez, Guillermo Courtet và Miguel de Aozaraza, chuẩn bị dong buồm sang Nhật
mặc dù ở đó đang bắt đạo dữ dội. Cùng đi với họ có một linh mục Nhật Bản,
Vicente Shiwozuka de la Cruz, và một giáo dân tên Lazaro, bị phong cùi.
Lorenzo, đang lẩn tránh nhà cầm quyền nên muốn được nhập bọn, và mãi cho đến
khi ra tới biển thì Lorenzo mới biết là họ sang Nhật.
Họ đổ bộ ở Okinawa. Lorenzo có thể tiếp tục
đến Formosa, nhưng, ngài viết, "Tôi quyết định ở lại với các cha, vì nếu đến
đó người Tây Ban Nha sẽ treo cổ tôi." Họ ở Nhật không được bao lâu thì bị
lộ tẩy, bị bắt và bị giải đến Nagasaki. Ðây là một nơi mà máu người Công Giáo
đã chảy thành sông. Khoảng 50,000 người Công Giáo sống ở đây đã bị phân tán hay
bị chết vì đạo.
Các linh mục thừa sai, cũng như Lazaro và
Lorenzo bị tra tấn một cách dã man: sau khi bị đổ nước vào cổ họng, họ được đặt
nằm ngửa trên mặt đất. Một tấm ván dài được đặt trên bụng nạn nhân, và các tên
lính đạp lên tấm ván để nước ứa ra từ miệng, mũi và tai nạn nhân.
Vị bề trên của họ, Cha Antonio, đã chết
trong cùng ngày. Vị linh mục người Nhật và Lazaro vì khiếp sợ khi bị tra tấn bằng
tăm tre đâm vào đầu ngón tay, nên đã chối đạo. Nhưng cả hai đã lấy lại cản đảm
khi được các bạn khuyến khích.
Khi đến phiên Lorenzo bị tra tấn, ngài hỏi
người thông dịch, "Tôi muốn biết nếu bỏ đạo, họ có cho tôi sống
không." Người thông dịch không hứa hẹn gì, và Lorenzo, trong những giờ sau
đó đã cảm thấy đức tin mạnh mẽ hơn. Ngài trở nên dũng cảm, ngay cả gan dạ với
các lý hình.
Cả năm người bi giết chết bằng cách treo
ngược đầu trong một cái hố. Chung quanh bụng của họ bị đeo bàn gông và đá được
chất lên các bàn gông để gia tăng sức ép. Họ bị trói chặt để máu luân chuyển chậm
hơn và như thế cái chết sẽ kéo dài hơn. Họ bị treo như thế trong ba ngày. Vào
lúc đó, Lorenzo và Lazaro đã chết. Ba vị linh mục Ða Minh vẫn còn sống, nên bị
chặt đầu.
Ðức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II phong thánh
cho sáu vị này và 10 người khác, là những người Á Châu và Âu Châu, nam cũng như
nữ, là những người đã loan truyền đức tin ở Phi Luật Tân, Formosa và Nhật.
Thánh Lorenzo Ruiz là người Phi Luật Tân đầu tiên tử đạo.
Lời Bàn
Là những Kitô Hữu ngày nay, chúng ta tự hỏi
không biết làm thế nào để đứng vững trong hoàn cảnh như các vị tử đạo phải đối
diện? Chúng ta thông cảm với hai vị đã có lần từ chối đức tin. Chúng ta hiểu
giây phút thử thách hãi hùng của Lorenzo. Nhưng chúng ta cũng thấy sự can đảm--không
thể giải thích bằng ngôn ngữ loài người--xuất phát từ kho tàng đức tin của họ.
Sự tử đạo, giống như đời sống, là một phép lạ của ơn sủng.
Lời Trích
Quan án: "Nếu tao cho mày sống, mày có
từ bỏ đức tin không?"
Lorenzo: "Tôi không bao giờ làm điều
đó, vì tôi là một Kitô Hữu, và tôi sẽ chết cho Thiên Chúa, và nếu tôi có cả
ngàn mạng sống tôi cũng sẽ dâng lên cho Thiên Chúa. Bởi thế, ông muốn làm gì
thì làm."