Tìm hiểu Lời Chúa _ thứ ba tuần 26 thường niên

THỨ BA SAU CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN
NĂM CHẴN
Gióp 3, 1-3. 11-17. 20-23; Lc 9, 51-56
BÀI ĐỌC: Gióp 3, 1-3. 11-17. 20-23
1 Bấy giờ, ông Gióp mở miệng nguyền rủa ngày ông chào đời. 2 Ông Gióp lên tiếng nói: 3 Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi đã chào đời, cũng như đêm đã báo: "Đứa con trong bụng mẹ là một nam nhi! "11 Sao tôi không chết đi lúc vừa mới chào đời, không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ? 12 Sao lại có hai đầu gối đỡ lấy tôi, có đôi vú cho tôi bú mớm? 13 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã nằm xuống yên hàn, đã an giấc nghỉ ngơi 14 cùng các bậc vương hầu khanh tướng đã xây lăng xây mộ cho mình, 15 hay những bậc thủ lãnh vàng bạc chất đầy nhà. 16 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã không hiện hữu, khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn, hay trẻ sơ sinh không nhìn thấy ánh sáng.
17 Tại đó, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi. 20 Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng, ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng? 21 Họ là những người mong chết mà không được, tìm cái chết hơn cả tìm kho báu. 22 Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy phần mộ. 23 Sao lại ban ánh sáng và sự sống cho kẻ chẳng biết mình đi đâu, cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?
ĐÁP CA: Tv 87
Đ. Lạy Chúa, nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài. (c 3a)
2 Lạy CHÚA là Thiên Chúa cứu độ con, trước Thánh Nhan, đêm ngày con kêu cứu. 3 Nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài, xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức.
4 Vì hồn con ngập tràn đau khổ, mạng sống con âm phủ gần kề, 5 thân kể như đã vào phần mộ, ví tựa người kiệt sức còn chi!
6 Con nằm đây giữa bao người chết, như các tử thi vùi trong mồ mả đã bị Chúa quên đi, và không được tay Ngài săn sóc.
7 Chúa hạ con xuống tận đáy huyệt sâu, giữa chốn tối tăm, giữa lòng vực thẳm. 8 Cơn giận Chúa đè nặng thân con như sóng cồn xô đẩy dập vùi.      
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mc 10, 45b
Hall-Hall: Con Người đến để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người. Hall.
TIN MỪNG: Lc 9, 51-56
51 Thời gian đã mãn, đến buổi siêu thăng, Đức Giê-su qủa cảm đi lên Giê-ru-sa-lem. 52 Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54 Thấy thế, hai môn đệ Người là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng: "Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không? "55 Nhưng Đức Giê-su quay lại quở mắng các ông. 56 Rồi Thầy trò đi sang làng khác.

QUẢ CẢM LÀ TÂM THỨC
NGƯỜI ĐI DÂNG LỄ!
 Thời gian đã mãn, đến buổi siêu thăng, Đức Giêsu quả cảm đi lên Giêrusalem” (Lc 9, 51: Tin Mừng – bản dịch NTT).
-         Thời gian đã mãn”: Là lúc Chúa Con hoàn tất sứ mệnh Chúa Cha trao cho Ngài vào đời để cứu độ loài người.
-         Đến buổi siêu thăng”: Chúa Giêsu qua sự chết, sống lại, lên trời, ngự bên hữu Chúa Cha, hằng chuyển cầu cho ai đến tham dự Phụng Vụ Ngài đã thiết lập và truyền cho Hội Thánh cử hành.
-         Đức Giêsu quả cảm lên Giêrusalem”: Ngài biết trước lên Giêrusalem lần này dự lễ Vượt Qua, là sẽ bị bắt, bị đánh đập, bị khạc nhổ vào mặt, bị hạ nhục tối đa và đem đóng đinh vào thập giá, nhưng Ngài vẫn qủa cảm để vựơt qua.

Như thế, khi Đức Giêsu đi dâng Lễ để hoàn tất ơn cứu độ cho những ai muốn theo Ngài, họ cũng phải có tinh thần quả cảm vượt qua mọi rào cản trên đường đến Nhà Thờ, như Ngài phải quả cảm vượt qua đau khổ, tủi nhục, và sự chết để siêu thăng về cùng Chúa Cha. Nhất là phải quả cảm vượt qua sự oán thù của những kẻ xúc phạm đến mình.
Chính vì thế mà Đức Giêsu không cho phép hai ông Giacôbê và Gioan xin lửa từ trời xuống đốt dân ở Samari, Ngài quở mắng các ông, rồi Thầy trò đi sang làng khác (x. Lc 9, 54-55: Tin Mừng).
Sở dĩ dân Samari không đón tiếp Đức Giêsu và các môn đệ, cũng có nghĩa là họ không muốn theo Đức Giêsu đi dâng Lễ ở Giêrusalem, vì mối thù truyền kiếp khai mào từ thời lưu đày bên Babylon:

-         Năm 721 trước Công nguyên, vua Assur bắt dân Israel ở Samari đi lưu đày, và cho dân ngoại đến Samari sinh sống. Những người Do Thái còn lại, họ đã xây Đền Thờ kính Chúa ở núi Garizim trong miền Samari. Như thế là chống lại truyền thống cha ông họ xưa nay vẫn tôn thờ Thiên Chúa ở Giêrusalem! Lúc đó đền thờ Giêrusalem vẫn còn, mãi đến 134 năm sau, tức là vào năm 587 trước Công nguyên, đền thờ Giêrusalem mới bị phá (x. Is 40-55).
-          Năm 539 trước Công nguyên, những người Do Thái lưu đày từ Babylon được vua Cyros cho họ hồi hương tái thiết Đền Thờ Giêrusalem (x. Is 45), thì lại bị dân ở Samari gây khó dễ, vì họ chỉ muốn mọi người thờ Chúa ở Garizim.
-          Năm 200 trước Công nguyên, những người thờ Chúa ở Giêrusalem lại kéo đến Garizim đập phá Đền Thờ của người Do Thái ở Samari!
Đó là lý do khi những người Do Thái ở Samari thấy Đức Giêsu và các môn đệ của Ngài muốn ghé lại Samari, rồi mới tiếp tục lên Giêrusalem dự Lễ, thì dân vùng này không đón tiếp! Thấy thế, các ông Giacôbê và ông Gioan tưởng Thầy mình cũng giống tinh thần của ngôn sứ Êlya, nên hai ông hỏi ý kiến Đức Giêsu: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy chúng nó không?” (Lc 9, 54: Tin Mừng). Vì nhiều người nói Đức Giêsu là ông Êlya tái xuất hiện (x. Mt 17, 10), mà xưa kia ông Êlya đã xin lửa phóng xuống thiêu rụi năm mươi người muốn đến bắt ông (x. 2V 1, 9-10).
Nhưng tinh thần Đức Giêsu không phải như ngôn sứ Êlya, vì thế Ngài cấm các ông không được trả thù, và họ phải rẽ qua lối khác mà đi, lối ấy chính là lòng nhân ái mà Đức Giêsu muốn các Tông Đồ cũng như mọi người Công Giáo cùng chung bước! Họ không đón nhận mình, thì mình lại đón nhận họ bằng trái tim yêu thương, để khi đi dâng Lễ ta cầu nguyện cho họ. Quả thật lúc Đức Giêsu dâng Lễ, Ngài bị treo trên thập giá, là cao điểm sự bất hòa của nhiều người, Ngài đã đến trước mặt Chúa Cha làm hòa với họ: “Lạy Cha, xin tha cho chúng, vì chúng lầm” (Lc 23, 34). Như vậy, dâng Lễ để cầu nguyện cho kẻ làm mất lòng ta là hành động quả cảm để trở nên một của lễ với Chúa Giêsu. Vì chỉ có Chúa mới hoán cải lòng kẻ ác, khiến họ lại muốn theo mình đi dâng Lễ, như ngôn sứ Dacarya nói về vinh quang của đền thờ Giêrusalem sau khi đã được tái thiết: “Các nước và dân cư trong các thành phố lớn vẫn còn tuôn đến. Dân thành này sẽ đến thành khác mà nói rằng: “Nào ta cùng đi để cầu nguyện trước mặt Đức Chúa và tìm kiếm Chúa các đạo binh; cả tôi nữa, tôi cũng đi!” Các dân đông đảo và các nước hùng cường sẽ đến tìm kiếm Chúa các đạo binh ở Giêrusalem và cầu nguyện trước nhan thánh Đức Chúa. Trong ngày ấy mười người đàn ông thuộc mọi ngôn ngữ trong các dân tộc sẽ níu lấy áo của một người Giuđa mà nói: “Chúng tôi muốn đi với anh em, vì chúng tôi đã biết rằng Thiên Chúa ở với anh em” (Dr 8, 20-23: Bài đọc năm lẻ). Bởi vì “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Dr 8, 23: ĐC năm lẻ), và Ngài làm cho chúng ta trở nên người phục vụ giống như Ngài: “Con Người đến để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mc 10, 45b: Tung Hô Tin Mừng).
Kìa ông Gióp trong giai đoạn đầu Chúa cho phép Satan thử thách những gì bên ngoài thân xác ông: nội trong một ngày tài sản và đàn con của ông bị quỷ dập tiêu tùng! Ông Gióp vẫn quả cảm (gân) cất lời tạ ơn: “Chúa đã ban cho nay Ngài lại lấy đi xin chúc tụng danh Chúa” (G 1, 21b). Nhưng sang giai đoạn hai, Satan tấn công vào chính thân thể ông: từ đầu xuống chân ông mắc phải chứng ung nhọt ác tính. Ông ngồi giữa đống tro, lấy mảnh sành mà gãi. Bấy giờ, vợ ông bảo: “Ông còn kiên vững trong đường lối vẹn toàn của ông nữa hay thôi? Hãy nguyền rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi!” Nhưng ông Gióp đáp lại: “Cả bà cũng nói như một mụ điên. Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ lại không biết đón nhận hay sao?” Rồi ba người bạn của ông Gióp nghe biết tất cả những tai họa xảy đến cho ông, họ kéo nhau đến thấy ông Gióp, họ bật khóc và ngồi xuống đất bên cạnh ông, suốt bảy ngày đêm chẳng nói với ông một lời, vì họ thấy rằng nỗi đau khổ của ông quá lớn! (x. G 2, 5-13)
Vì sức chịu đựng của con người có giới hạn, nên ông Gióp xuống tinh thần và bắt đầu than: “Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi đã chào đời…Sao tôi không chết đi lúc vừa mới sinh, không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ? Sao lại có hai đầu gối đỡ lấy tôi, có đôi vú cho tôi bú mớm? Chẳng vậy, thì giờ đây tôi đã nằm xuống yên hàn, đã an giấc nghỉ ngơi…”. Lúc đó Chúa đã mở miệng ông nói tiên tri về những người được Chúa cứu độ: “Khi đã an giấc nghỉ ngơi, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức được nghỉ ngơi. Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng, ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng? Họ là những người mong chết mà không được, tìm cái chết hơn cả tìm kho báu. Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy phần mộ. Sao lại ban ánh sáng và sự sống cho kẻ chẳng biết mình đi đâu, cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?” (G 3, 1-3. 11-17. 20-23: Bài đọc năm chẵn).
Dù Chúa cho phép Satan thử thách Gióp, một thử thách đau khổ quá sức như kết tinh mọi đau khổ của loài người, nhưng đó cũng chỉ là hình ảnh mờ nhạt về những đau khổ Đức Giêsu phải chịu suốt cuộc đời công khai, đỉnh cao là vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Và như thế, Đức Giêsu tuy là Con Thiên Chúa, Đấng vô tội, nhưng vì là Con nên Cha cũng để cho kẻ ác đánh đòn, huống chi loài người chúng ta là kẻ yếu hèn, tội lỗi, Thiên Chúa muốn uốn nắn ta nên giống hình ảnh Ngài, để Ngài nhận ta làm con, thì càng có lý để Ngài cho ta ăn đòn (x. Dt 12, 6), có thế ta mới được thông phần vào sự thánh thiện của Ngài (x. Dt 12, 10). Khi gặp thử thách đau khổ quá sức chịu đựng như ông Gióp, nhất là bị người thân như người vợ của ông mỉa mai Đức Tin và cầu cho ta chết sớm, thì ta hãy tưởng nhớ đến “Đấng đã cam chịu cho kẻ tội lỗi chống đối mình, hầu ta khỏi sờn lòng nản chí. Quả thật, trong cuộc chiến đấu với tội lỗi, ta chưa chống trả đến mức phải đổ máu đâu!”(Dt 12, 3-4).
Vậy khi tham dự Hy Tế Thập Giá của Chúa Giêsu, ta hãy cầu nguyện cùng Thiên Chúa: “Lạy Chúa là Thiên Chúa cứu độ con, trước Thánh Nhan đêm ngày con kêu cứu. Nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài, xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức” (Tv 88/87, 2-3: ĐC năm chẵn). Vì nhờ “Đức Kitô đã trải qua thử thách và đau khổ, nên Ngài có thể đáp cứu những ai bị thử thách” (Dt 2, 18).
THUỘC LÒNG
Anh em hãy tưởng nhớ Đấng đã cam chịu cho những kẻ tội lỗi chống đối mình, để anh em khỏi sờn lòng nản chí. Quả thật, trong cuộc chiến đấu với tội lỗi, anh em chưa chống trả đến mức phải đổ máu (Dt 12, 3-4).
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH