THỨ HAI SAU CHÚA NHẬT 9 THƯỜNG NIÊN
NĂM LẺ
Tb 1,3; 2,1b-8; Mc 12, 1-12
BÀI ĐỌC: Tb 1,3; 2,1b-8
1 3
Tôi là Tô-bít, tôi đã từng ăn ở theo sự thật và lẽ ngay suốt mọi ngày đời tôi.
Tôi cũng đã từng rộng tay bố thí cho anh em và đồng bào tôi, những người cùng đi
đày với tôi qua Ni-ni-vê, ở xứ Át-sua.
2 1b
Ngày lễ Ngũ Tuần của chúng tôi, tức là ngày lễ thánh mừng các Tuần, người ta dọn
cho tôi một bữa ăn ngon, và tôi nghiêng người xuống để dùng bữa.2 Người ta bày
bàn, dọn cho tôi nhiều món. Tôi nói với Tô-bi-a, con tôi: "Con ơi, con hãy
đi tìm trong số các anh em chúng ta bị đày ở Ni-ni-vê, một người nghèo hết lòng
tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn người ấy về đây cùng dùng bữa với cha. Này, con
ơi, cha đợi con cho đến khi con về."3 Tô-bi-a ra đi, tìm một người nghèo
trong số các anh em chúng tôi. Khi trở về, nó nói: "Cha ơi! " Tôi bảo
nó: "Cha đây, con." Nó trả lời: "Thưa cha, có một người trong đồng
bào chúng ta đã bị giết và quăng ngoài chợ, là nơi bây giờ người ấy còn đang bị
thắt cổ."4 Tôi liền chồm dậy, bỏ cả ăn, chẳng kịp nếm chút gì. Tôi đem người
ấy ra khỏi quảng trường và đặt trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ
đem chôn.5 Trở về nhà, tôi tắm rửa, rồi ăn bánh mà lòng cảm thấy ưu sầu tang
tóc.6 Tôi nhớ lại lời ngôn sứ A-mốt đã nói về Bết Ên rằng: "Những ngày lễ
của các ngươi sẽ biến thành tang tóc,mọi bài hát của các ngươi sẽ nên khúc ai
ca."
7
Khi mặt trời lặn, tôi đào huyệt chôn người ấy.8 Láng giềng nhạo cười tôi rằng:
"Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và hắn đã trốn
đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết!"
ĐÁP CA: Tv 111
Đ. Hạnh phúc người kính sợ Chúa. (c 1a)
1 Hạnh phúc thay, người kính sợ CHÚA, những ưa cùng thích mệnh lệnh Chúa
truyền ban. 2 Trên mặt đất, con cháu của họ sẽ hùng cường, dòng dõi kẻ ngay
lành được Chúa thương giáng phúc.
3 Gia đình họ phú quý giàu sang, đức công chính của họ tồn tại muôn đời.
4 Giữa tối tăm bừng lên một ánh sáng chiếu rọi kẻ ngay lành: đó là người từ bi
nhân hậu và công chính.
5 Phúc thay người biết cảm thương và cho vay mượn, biết theo lẽ phải mà
thu xếp công việc mình. 6 Họ sẽ không bao giờ lay chuyển, thiên hạ muôn đời còn
tưởng nhớ chính nhân.
TUNG
HÔ TIN MỪNG: x. Kh 1,5ab
Hall-Hall: Lạy Chúa Giê-su Ki-tô là
Vị Chứng Nhân trung thành, là Trưởng Tử trong số những người từ cõi chết chỗi dậy,
Chúa đã yêu chúng con và đã lấy máu mình rửa sạch tội lỗi chúng con.
TIN MỪNG:
Mc 12, 1-12
1 Khi ấy, Đức Giê-su bắt đầu dùng dụ
ngôn mà nói với họ rằng: "Có người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu
chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi
trẩy đi xa.2 Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn
nho mà họ phải nộp.3 Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không.4
Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục.5 Ông
sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác: kẻ
thì họ đánh, người thì họ giết.6 Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu:
người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ; ông nói: "Chúng sẽ nể con
ta."7 Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau: "Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết
quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta."8 Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi
quăng ra bên ngoài vườn nho.9 Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì? Ông sẽ đến tiêu
diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác.10 Các ông chưa đọc câu Kinh
Thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường.11 Đó
chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta!
12
Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người
đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
CHỈ CÓ CHÚA KITÔ BIẾN DỮ RA LÀNH!
Ngụ ngôn tá điền vườn nho đọc lên ai
cũng hiểu đó là dân Do Thái, là giống nho tốt Thiên Chúa tuyển lựa trong thế
gian, Ngài bứng nó khỏi đất Ai Cập, vất vả đem về trồng trên đất Hứa – đất trù
phú chảy sữa và mật (x. Xh 3,8) – để rồi từ dân tộc này, ơn cứu độ được bung ra
cho muôn dân (x. Ga 4,22). Ngôn sứ Isaia gọi đó là “vườn nho tốt, ngọt tuyệt vời
của Giavê” , nhưng nó lại sinh nho chua, không thể dùng được, chủ vườn nho giận
dữ, ông phá nhà máy làm rượu nho đã xây dựng giữa vườn, gỡ bỏ hàng rào tháp
canh, bỏ vườn hoang cho thú dữ tha hồ đến giày xéo (x. Is 5,1-7). Vườn Nho tốt ấy
lại trở thành nho dại ứng nghiệm qua ngụ ngôn Tá Điền Và Vườn Nho mà Đức Giêsu
kể (x. Mc 12,1-12: Tin Mừng), để minh chứng truyền thống dân Do Thái luôn quyết
liệt chối từ giáo huấn của các ngôn sứ, bằng cách ném đá người này giết người
kia, và cũng không trừ cả Con Một Thiên Chúa là Chủ vườn nho được sai đến.
Tội tày đình này của dân Do Thái,
chính họ cũng không chịu nổi nên đã rên lên: “Ác giả, ác báo, chủ vườn nho sẽ
tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ
nộp hoa lợi cho ông!” (Mt 21,41). Cả ngôn sứ Isaia cũng đồng ý phải phá vườn
nho dại (Israel cũ) ấy đi. Thế nhưng, người con trai ông chủ vườn – Đức Giêsu -
dù bị chúng loại trừ, lên án tử đóng đinh trên thập giá, nhưng chỉ ba ngày sau
Ngài chiến thắng sự dữ, đánh gục thần chết, đi vào vinh quang vĩnh hằng. Ngài mạnh
đến thế, nhưng không tiêu diệt những kẻ đã hại Ngài, trái lại, Ngài biến chúng
từ “nho dại” trở nên giống “nho tốt” cho Nước Thiên Chúa! Đan cử ông Saulô, tuy
rất giỏi về văn hóa, đặc biệt ông nắm vững Luật Môsê và nhiệt tâm thi hành,
cũng như ra sức bảo vệ truyền thống của các tổ phụ. Nhưng ông chỉ là thứ nho dại,
nho chua, nho độc, vì chính ông đã ra sức đi triệt hạ các tôi tớ của Chủ vườn
nho là Hội Thánh. Ông muốn tàn phá giống nho tốt từ cây lớn đến cây nhỏ (người
lớn, trẻ em) là những người Công Giáo ở Đama (x. Cv 9). Thế mà Chúa Giêsu Phục
Sinh thương chộp lấy ông, bắt ông đi học giáo lý nơi các môn đệ Ngài, những người
bị xã hội kết án là “vô học thức” (x. Cv 4,13), ông đã ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi được lãnh Bí tích Thánh Tẩy,
được tháp vào Hội Thánh là Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Giêsu Phục sinh, ông đã trở
nên cành nho tốt, sai hoa kết trái bằng các việc lành không thua các Tông Đồ
thượng đẳng (x. 2Cr 11,5), để tiếp tay với Chúa Giêsu cứu muôn dân tộc (x. Gl
2,2). Vì ông đã cảm nghiệm được tình thương tuyệt vời của Con Một Thiên Chúa đến
cứu những kẻ tội lỗi, nên ông nói: “Trong số những người tội lỗi được cứu, tôi
là người thứ nhất” (x. 1Tm 1,15). Nghĩa là ông trở nên mẫu cho các tội nhân trở
về với Chúa. Với trải nghiệm ấy, ông khuyên nhủ các tín hữu giáo đoàn Philíp:
“Anh em đừng lo lắng gì cả. Nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn,
van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện.
Và bình an của Thiên Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng
trí anh em được kết hợp với Đức Kitô Giêsu. Ngoài ra, thưa anh em, những gì là
chân thật, cao quý, những gì là chính trực tinh tuyền, những gì là đáng mến và
đem lại danh thơm tiếng tốt, những gì là đức hạnh, đáng khen, thì xin anh em
hãy để ý. Những gì anh em đã học hỏi, đã lãnh nhận, đã nghe, đã thấy ở nơi tôi,
thì hãy đem ra thực hành, và Thiên Chúa là nguồn bình an sẽ ở với anh em” (Pl
4,6-9).
Như vậy dù ông Phaolô có trở thành
viên đá bị thải loại, thì ông lại trở thành đá đỉnh góc nhờ được liên kết với
chính Viên Đá góc tường là Đức Giêsu, bị người Do Thái ghét nhất, họ đã loại
Ngài trên thập giá (x. Mt 21,42: Tin Mừng; Cv 14,19). Đó là cách ông Phaolô được
cộng tác với Chúa Giêsu là Giuse Mới đến thực hiện chương trình cứu độ muôn dân
đã được tiên báo qua đời sống của ông Giuse bên Ai Cập (x. St 39t). Mà thực,
qua những khổ nạn của ông Giuse bị các anh em hại, ông đã trở nên người duy nhất
bán lương thực cho cả thế giới, khỏi bị chết đói trong bảy năm mất mùa. Vai trò
ông Giuse quan trọng đến thế nhưng vẫn còn thua xa Chúa Giêsu qua mầu nhiệm Tử
Nạn và Phục Sinh, Ngài trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho những ai tin vào
Ngài, như lời ông Phêrô quả quyết: “Dưới gầm trời này, không có một danh nào
khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ”
(Cv 4,12). Bởi lẽ “Chúa Giêsu Kitô là Vị Chứng Nhân trung thành, là Trưởng Tử
trong số những người từ cõi chết chỗi dậy, Chúa đã yêu chúng con và đã lấy máu
mình rửa sạch tội lỗi chúng con” (Kh 1,5ab: Tung Hô Tin Mừng).
Hình ảnh ông Tôbya chỉ
chăm lo nuôi dưỡng và cứu giúp những người đồng chủng, đồng đạo bị bách hại
trong thời lưu đày, nên đã bảo con ông: “Con ơi, hãy đi tìm trong số các anh em
chúng ta bị đày ở Ninivê, một người nghèo hết lòng tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn
người ấy về đây cùng dùng bữa với cha. Này, con ơi, cha đợi con cho đến khi con
về. Nhưng khi ông biết có người đồng đạo bị giết, ông vội bỏ bàn ăn đi đón xác
người anh em, rồi bí mật an táng, ông đã bị người đời khinh dể cho là ngu dại”
(Tb 1,3; 2,1b-8: Bài đọc năm lẻ). Thì ông Tôbya cũng chỉ là hình ảnh mờ nhạt diễn
tả lòng thương xót của Chúa Giêsu đối với các tội nhân biết sám hối, xin Ngài dủ
lòng thương cho đến với Ngài. Ít nhất được như anh trộm lành (x. Lc 23,40-43).
Có được theo Chúa Giêsu, mới sống hạnh phúc như ông Phêrô nói với các tín hữu:
“Anh em được đầy tràn ân sủng và bình an, nhờ được biết Thiên Chúa và Đức
Giêsu, Chúa chúng ta.Thật vậy, Đức Kitô đã lấy thần lực của Người mà ban tặng
chúng ta tất cả những gì giúp chúng ta được sống và sống đạo đức, khi Người cho
chúng ta biết Đấng đã dùng vinh quang và sức mạnh của mình mà kêu gọi chúng ta,
để nhờ đó, anh em được thông phần bản tính Thiên Chúa, sau khi đã thoát khỏi cảnh
hư đốn do dục vọng gây ra trong trần gian.Chính vì thế, anh em hãy đem tất cả
nhiệt tình, làm sao để khi đã có lòng tin thì có thêm đức độ, có đức độ lại
thêm hiểu biết,có hiểu biết lại thêm tiết độ, có tiết độ lại thêm kiên nhẫn, có
kiên nhẫn lại thêm đạo đức, có đạo đức lại thêm tình huynh đệ, có tình huynh đệ
lại thêm bác ái” (2Pr 1, 2-7: Bài đọc năm chẵn).
Thật
vậy “hạnh phúc thay người kính sợ Chúa” (Tv 112/111,1a: ĐC năm lẻ). Vì họ luôn
cầu nguyện: “Lạy Chúa, con tin tưởng vào Ngài” (Tv 91/90,2b: ĐC năm chẵn).
THUỘC LÒNG.
Với
ai yêu mến Thiên Chúa, thì Ngài đồng công cộng tác biến mọi sự nên tốt đẹp (Rm
8,28).
http://phaolomoi.net