CẢM TƯỞNG KẺ ĐƯỢC SAI ĐI
Trong các đợt phong chức linh mục vừa qua, tôi thấy rất đông người đã tới từ những cộng đoàn nhỏ, những cộng đoàn nghèo, những cộng đoàn là địa điểm truyền giáo, trong số những tân chức đã đến từ những cộng đoàn như vậy, có thầy Antôn Nguyễn văn Triển.
Tôi biết cha mới, trước khi chịu chức linh mục, đã từng phục vụ nhiều nơi là địa điểm truyền giáo, những nơi có đông người lương dân hơn là giáo dân. Và rồi đây, cha sẽ được sai đi đến những địa điểm như vậy. Nên hôm nay, dù rất bận việc, tôi cũng muốn có mặt tại đây trong thánh lễ Tạ Ơn, để chia sẻ với anh chị em, với cha Antôn, với các tân linh mục, với tất cả các linh mục, tu sĩ nam nữ, với tất cả anh chị em, vài cảm tưởng của tôi về đời truyền giáo. Những cảm tưởng của tôi ở đây, rút ra từ bài Sách Thánh chúng ta vừa nghe.
Cảm tưởng thứ nhất của tôi là:
Kẻ được sai đi truyền giáo, hãy ra đi với một đức tin vững mạnh và trong sáng.
Thực vậy, hành trang mà các bài Sách Thánh hôm nay nói đến nơi những người được sai đi, chính là đức tin. Trong thư gởi giáo đoàn Do Thái, thánh Phaolô viết: “Nhờ đức tin, Abraham đã đáp lại lời Chúa gọi, để ra đi. Ông ra đi mà không biết mình sẽ đi đâu. Nhưng vì tin vào Chúa, ông đã ra đi. Và nhờ đức tin, ông đã tới lập cư ở nơi đất Chúa hứa”.
Sau khi tán tụng đức tin của Abraham, Thánh Phaolô nói tới đức tin của bà Sara son sẻ. Ngài viết: “Nhờ đức tin, ngay cả bà Sara son sẻ cũng đã mang thai”. Bởi vì bà tin rằng, Thiên Chúa hứa cho bà, thì Ngài sẽ trung tín giữ lời hứa.
Còn trong bài Phúc Âm. Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ rằng: “Tại sao các con sợ, các con không có đức tin sao?”.
Những lời Sách Thánh trên đây đã gợi cho tôi cảm tưởng này là: Hôm nay Chúa nhắn nhủ tôi, Chúa nhắn nhủ cha Antôn và các tân linh mục, cũng như các tông đồ truyền giáo điều này: “Kẻ được sai đi truyền giáo có lúc sẽ thấy được hiện tại và tương lai của mình, như một chân trời mù mịt, giống Abraham, đi mà chẳng biết mình đi đâu. Rồi có lúc, sẽ nhìn thấy hiện tại và tương lai của mình như một vực thẳm tuyệt vọng, giống như bà Sara thấy mình già cả son sẻ, làm sao có con được. Rồi có lúc sẽ nhìn thấy hiện tại và tương lai của mình, như một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi, phải chống chọi với sóng gió dập vùi”.
Trong những hoàn cảnh như vậy, kẻ được sai đi truyền giáo hãy vững tin. Hãy có một đức tin vững mạnh và khiêm tốn. Mình chẳng có gì. Mình chẳng là gì. Mình chẳng làm được gì đáng công trước mặt Chúa. Nhưng hãy cậy vào tình thương xót của Chúa quyền năng. Chúa là tất cả. Hãy phó thác tuyệt đối nơi Người. Hãy cậy tin trọn vẹn nơi Người.
Sách Thánh hôm nay nói: “Abraham tin lời Thiên Chúa là Đấng có thể làm cho người chết sống lại”.
Rồi các tông đồ thấy rằng: Thiên Chúa có quyền năng nên đã làm cho gió, sóng yên lặng. Hãy vững tin như vậy. Đó là cảm tưởng thứ nhất của tôi.
Cảm tưởng thứ hai của tôi là:
Kẻ được sai đi truyền giáo hãy để ý đến việc tuân theo ý Chúa.
Thực vậy, việc quan trọng mà các bài Sách Thánh hôm nay muốn đề cao nơi các người được sai đi là tuân phục thánh ý Chúa: Trong thư gởi giáo đoàn Do thái, Thánh Phaolô nhấn mạnh đến điều đó: Abraham vâng phục thánh ý Chúa, đến nỗi ra đi, mà không biết mình đi đâu, và đến nỗi, muốn hy sinh chính con một mình là Isaac, mặt dầu biết rằng, giết con là đau đớn lắm, giết con một mình không còn hy vọng gì cho việc kế thừa. Nhưng vì muốn tuân phục thánh ý Chúa, nên Abraham muốn làm một cử chỉ để đặt thánh ý Chúa lên hàng đầu ưu tiên số một.
Rồi trong bài Phúc Âm, thánh Marcô cũng đã đề cao sự tuân phục thánh ý Chúa nơi các môn đệ: Lúc đó là ban chiều, các môn đệ đã mệt mỏi lắm, và trời có nhiều mây, báo hiệu nhiều giông tố đang ào ào thổi đến. Nhưng vì Thầy muốn đưa thuyền sang bờ bên kia, nên các tông đồ, dầu có nhiều nghi vấn, vẫn vâng phục thánh ý Thầy mình, đã ra khơi, chấp nhận sóng gió, chấp nhận nguy hiểm, để tỏ ra vâng phục thánh ý Chúa.
Khi đọc những việc làm trên đây của những kẻ được sai đi, tôi có cảm tưởng là Chúa cũng muốn nhắn nhủ tôi, nhắn nhủ các linh mục, tu sĩ và các tông đồ làm việc truyền giáo: “Hãy biết vâng phục thánh ý Chúa”.
Thánh ý Chúa là hãy đến đúng địa chỉ được sai đi. Địa chỉ được sai đi là những con người, nhất là những kẻ nghèo túng. Chúa Giêsu nói: “Thánh Thần Chúa ngự trên tôi, Người đã xức dầu cho tôi và sai tôi đi rao giảng Tin Mừng cho người nghèo khó”. Đó là địa chỉ Chúa sai các tông đồ đến.
Rồi thánh ý Chúa là: Khi đến với những địa chỉ đó, hãy để ý phục vụ họ. Chúa phán: “Ta đến, không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và cứu những người đã hư mất”.
Rồi thánh ý Chúa là: Trong việc phục vụ con người, nhất là những con người nghèo khó, hãy giúp cho họ biết yêu thương và hãy làm cho họ được yêu thương. Chúa phán: “Ta chỉ cho chúng con một điều răn mới, là chúng con thương yêu nhau”.
Và thánh ý Chúa là: Cái Tin Mừng đẹp nhất, có lợi ích nhất cho chúng ta và cho đoàn chiên, đó là Đức Kitô, Đấng gánh tội trần gian, Đấng xóa tội trần gian, Đấng tha tội cho chúng ta: “Đây Chiên Thiên Chúa. Đây Đấng xóa tội trần gian”. Truyền giáo là làm cho người ta gặp được Đức Kitô, Đấng xóa tội, Đấng gánh tội, Đấng đền tội, Đấng tha tội cho chúng ta. Đó là Tin Mừng lớn nhất, cần nhất làm cho mọi người được hứng khởi.
Và thánh ý Chúa là: Trong mọi hoàn cảnh, bất kỳ ở đâu, hãy sống như Chúa Kitô, hiền lành, khiêm nhường và bác ái, như Chúa đã dạy: “Hãy học cùng Ta vì Ta hiền lành và khiêm nhượng trong lòng”.
Sáng hôm qua, cũng bằng giờ này, tôi đã dự thánh lễ Tạ Ơn của một cha mới ở một địa điểm truyền giáo rất nghèo, thuộc tỉnh An Giang. Tôi thấy trước thánh lễ Tạ Ơn, cha mới đã làm phép Rửa Tội cho một số tân tòng. Rồi trong thánh lễ Tạ Ơn, tôi thấy có nhiều khuôn mặt, những người tân tòng và những người lương dân, những người thuộc tôn giáo bạn “Hòa Hảo”. Cũng như hôm nay, tôi biết trong những người tham dự thánh lễ, cũng có những người lương, những người không Công Giáo. Hoàn cảnh đó gợi ý cho tôi hiểu rằng: Thánh ý Chúa muốn cho những người truyền giáo hôm nay, phải có những sáng tạo, phải có những nhạy bén, phải có sự năng nổ, để biết đồng hành với người lương, người giáo, kẻ giàu, người nghèo. Và khi bén nhạy sáng tạo như vậy, thì Nước Trời mới có thể phát triển ra được.
Anh chị em thân mến,
Với những cảm tưởng trên đây của tôi, tôi muốn nhắn nhủ các cha mới điều này: Là khi được sai đi làm việc truyền giáo đừng quên những khó khăn, đừng sợ những trắc trở. Những cái đó sẽ phải tới thôi, mà nhiều khi khó khăn trắc trở, lại xảy ra trong chính nội bộ cộng đoàn, trong chính họ đạo, trong chính Hội Thánh, trong chính bản thân mình do phải chiến đấu với cái tôi hẹp hòi ích kỷ của mình. Nhưng hãy vững tin vào Chúa, và hãy quyết tâm luôn luôn tuân phục thánh ý Chúa, như Chúa đã muốn trong Phúc Âm, và như Chúa đang soi sáng cho chúng ta trong gương những người truyền giáo trước mắt chúng ta.
Đó là điều hôm nay, tôi muốn cầu chúc cho các cha mới, và tôi cũng nguyện xin Chúa, xin anh em cũng giúp lời cầu nguyện đó để tân linh mục và các cha, luôn luôn biết tin vào Chúa, và luôn luôn biết tuân phục thánh ý Chúa, một cách trọn vẹn. Amen.