CHỈ TÌNH YÊU MỚI HIỂU
Ngày xưa, theo thông lệ ở một nước nọ, sau mỗi trận chiến, người ta đem tù binh đi xử tử. Chiều hôm ấy, người ta dẫn những người lính khốn khổ đó ra pháp trường. Khi người ta bắt họ diễu qua trước mặt đức vua, một người trong bọn họ cất giọng the thé: “Kẻ sắp chết có thể nói hết những ấm ức trong lòng!”
Rồi anh ta tuôn ra những lời nguyền rủa. Đức vua không hiểu ngôn ngữ của anh ta nên quay về các triều thần, hỏi: “Có ai biết người ấy nói gì không?”
Một ông quan ngồi gần tâu: “Muôn tâu bệ hạ, người ấy nói: Chúa thương yêu những ai biết nén giận và tha thứ cho kẻ thù”
Đức vua rất cảm động khi nghe những lời ấy. Ngài ra lệnh đình chỉ việc hành hình. Nhờ vậy mà đoàn tù binh thoát chết.
Viên quan cận thần đó lẽ nào không có phần bị xúc phạm trong lời chửi rủa của tên tù binh. Nhưng may thay, điều duy nhất mà trái tim ông hiểu được là nỗi đau khổ của người khác, cũng như sự độc ác và ngu dại của chiến tranh: “Lấy đao chém nước, nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.”
“Lấy oán báo oán, oán thù chồng chất,
lấy ân báo oán, thù oán tiêu tan.”
“Lấy oán báo oán, oán thù chồng chất,
lấy ân báo oán, thù oán tiêu tan.”