CHÚA NHẬT 34 THƯỜNG NIÊN
NĂM B
NĂM B
Dn 7,13-14; Kh 1,5-8; Ga 18,33b-37
BÀI ĐỌC I: Dn 7,13-14
13 Trong những thị kiến
ban đêm, tôi mải nhìn thì kìa: có ai như một Con Người đang ngự giá mây trời mà
đến. Người tiến lại gần bên Đấng Lão Thành và được dẫn đưa tới trình diện.
14 Đấng Lão Thành trao
cho Người quyền thống trị, vinh quang và vương vị; muôn người thuộc mọi dân
tộc, quốc gia và ngôn ngữ đều phải phụng sự Người. Quyền thống trị của Người là
quyền vĩnh cửu,không bao giờ mai một; vương quốc của Người sẽ chẳng hề suy vong.
ĐÁP CA: Tv 92
Đ. 1a
Chúa là Vua hiển trị, Chúa mặc oai phong tựa cẩm bào.
1ab Chúa là Vua hiển
trị, Chúa mặc oai phong tựa cẩm bào, Người lấy dũng lực làm cân đai.
1c Chúa thiết lập địa
cầu, địa cầu không lay chuyển. 2 Ngai vàng Chúa kiên cố tự ngàn xưa:
Ngài hiện hữu tự muôn ngàn đời.
5 Lạy Chúa, thánh chỉ
Ngài thật là bền vững, nơi đền vàng rực lên toàn thánh thiện triền miên qua mọi
thời.
BÀI ĐỌC II: Kh 1,5-8
5 Đức Giê-su Ki-tô là
vị Chứng Nhân trung thành, là Trưởng Tử trong số những người từ cõi chết chỗi
dậy, là Thủ Lãnh mọi vương đế trần gian, ban cho anh em ân sủng và bình an. Người
đã yêu mến chúng ta và lấy máu mình rửa sạch tội lỗi chúng ta,6 làm
cho chúng ta trở thành vương quốc và hàng tư tế để phụng sự Thiên Chúa là Cha
của Người: kính dâng Người vinh quang và uy quyền đến muôn thuở muôn đời. A-men!7
Kìa, Người ngự đến giữa đám mây. Ai nấy sẽ thấy Người, cả những kẻ đã đâm Người.
Mọi dân trên mặt đất sẽ đấm ngực than khóc khi thấy Người. Đúng thế! A-men!
8 Đức Chúa là Thiên
Chúa phán: "Ta là An-pha và Ô-mê-ga, là Đấng hiện có, đã có và đang đến,
là Đấng Toàn Năng.”
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mc 11,9. 10
Hall-Hall: Chúc tụng Đấng ngự đến
nhân danh Đức Chúa! Chúc tụng triều đại đang tới, triều đại vua Đa-vít, tổ phụ
chúng ta. Hall.
TIN MỪNG: Ga 18,33b-37
33b Khi ấy, quan
Phi-la-tô nói với Đức Giê-su rằng: “Ông có phải là vua dân Do Thái không?” 34
Đức Giê-su đáp: "Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với
ngài về tôi? "35 Ông Phi-la-tô trả lời: "Tôi là người
Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm
gì? "36 Đức Giê-su trả lời: "Nước tôi không thuộc về thế
gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu
không để tôi bị nộp cho người Do-thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn
này.”37 Ông Phi-la-tô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao? " Đức
Giê-su đáp: "Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế
gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe
tiếng tôi.”
VUA CHÂN LÝ
Suốt một
năm qua Phụng Vụ Hội Thánh đã nỗ lực làm sứ mệnh Chúa trao là đưa nhân loại vào
Nước của Ngài. Hôm nay, sau một năm, những ai đã từng được Hội Thánh sinh,
dưỡng, dục họ qua Phụng Vụ Hội Thánh cử hành, qua Lời Chúa của Thánh Lễ hôm
nay, ta có thể biết mình thuộc về “một vương quốc tư tế cho Thiên Chúa là
Cha của Đức Giêsu” (x Kh 1,6: Bài đọc I) hay thuộc về “vương quốc
thế gian đang bị xét xử bởi Thánh Thần” (x Ga 16,8).
I. VƯƠNG
QUỐC THẾ GIAN.
Nhằm phục
vụ lợi lộc cá nhân, dù phải chà đạp chân lý! Vương quốc này không chỉ phát huy
nơi kẻ không biết Chúa, mà còn tung hoành ngay cả trong tâm những người mang
nhãn hiệu tôn thờ Thiên Chúa nữa! Cụ thể:
1/ Kẻ
thờ Chúa còn lạm quyền.
Giới lãnh
đạo Do Thái quyết định giết Đức Giêsu (loại trừ Chân Lý) chỉ vì họ thấy Đức Giêsu
giảng dạy và làm nhiều điều hấp dẫn dân chúng, đến nỗi nếu không diệt Đức Giêsu
thì dân chúng bỏ họ mà theo Ngài hết thảy (x Ga 11,48). Do đó họ nộp Đức Giêsu
cho tòa án Rôma để lên án tử cho Ngài!
ó Họ hồ đồ tố cáo Ngài
đã làm nhiều điều gian ác (x Ga 18,30). Khi quan Philatô không tìm thấy nơi
Ngài có điều gì đáng phải lên án, ông muốn tha bổng Ngài, nhưng họ lại chuyển
sang lãnh vực tôn giáo:
ó Ông này dám tự xưng
mình là Con Thiên Chúa (x Ga 19,7). Quan tòa nghe vậy lại càng có lý phủi tay,
vì nếu thế Đức Giêsu chỉ vi phạm đến tôn giáo của người Do Thái, thì người Do Thái
có luật đạo của họ, thì tự xử lấy, không phải nhiệm vụ của tòa án Rôma.
Các đầu mục Do Thái biết đưa ra hai
lý do trên không đủ mạnh để lên án tử cho Đức Giêsu, thế là họ xoay sang lãnh
vực chính trị:
ó Ông này tự xưng là
Vua, như thế là ông có ý đồ hạ bệ hoàng đế Rôma, nếu quan Philatô không xử
thẳng tay, thì họ sẽ tố cáo lên tới hoàng đế, chắc chắn quan sẽ bị cách chức (x
Ga 19,12-15).
2/ Quyền
đời, mạnh được yếu thua.
Quan Philatô
dù hai lần ông đã tra hỏi kỹ nơi Đức Giêsu về các tội người Do Thái tố cáo, và
cả ba lần ông đều xác nhận trước mặt toàn dân: “Ta không thấy người này có
tội gì đáng phải chết, cùng lắm cho đánh đòn rồi tha về” (x Ga 18,38-40; 19,4-7;
19,12-16).
Quan Philatô
rất bối rối, ông như con thoi cứ chạy vào trong tra hỏi Đức Giêsu rồi lại đi ra
ngoài nói với dân: “Không thấy có tội gì
đáng phải chết”. Thấy dân chúng gây áp lực mạnh với ông, ông liền có sáng
kiến cho chế nhạo, làm nhục “Vua Do Thái” với ý đồ châm chọc lòng ái quốc của
dân qua các cực hình để bêu nhục Đức Giêsu: Trao cho “Vua Do Thái” cây sậy làm
gậy chỉ huy, đội đầu Vua bằng vương miện được kết bằng vòng gai. Như thế “Vua
DoThái” chỉ là “Vua cỏ,” trị một trận đòn là đủ rồi (x Ga 19,1-5; Mt 27,29).
Nhưng dân
vẫn quyết liệt không tha, ông Philatô sợ mất chức quyền nên ra lệnh trao Đấng
vô tội cho bọn gian ác giết đi!
II. VUA
TRỜI ĐẤT CHỈ LÀM CHỨNG CHO CHÂN LÝ (x Ga 18,37).
Những chân lý nền tảng xây dựng Nước Trời phải được đón nhận và
thể hiện ngay từ đời này.
1* Có
một thế giới khác với thế giới này.
Chính Đức Giêsu giải thích cho ông Philatô về vương quyền của
Ngài: “Nước tôi không thuộc về thế gian này” (Ga 18,36a).
Trong Vương quốc ấy,Vua Giêsu trở nên Trưởng Tử giữa các vong
linh, thủ lãnh các đế vương cõi đất, nên nếu vị Vua đó không ban quyền hạn cho,
thì ông chẳng thể tỏ uy quyền với ai được (x Ga 19,11). Vua Giêsu sẽ được ban
tặng quyền bính, vinh dự, vương triều, tất cả các dân các nước, các tiếng nói
phải làm tôi Ngài. Quyền bính của Ngài không bao giờ bị phá hủy, và Ngài dùng
quyền cứu những kẻ tội lỗi, biết tin cậy Ngài là Vua trên các vua. Vương quốc
Ngài sẽ được tỏ hiện cách nhãn tiền vào ngày cánh chung, ngày Chúa Cha bắt mọi
kẻ thù làm bệ kê chân Ngài. Ngày vinh quang ấy, cả kẻ đã đâm Ngài và bá tánh
trên mặt đất sẽ phải than khóc! Mọi điều tốt lành từ khởi sự cho đến hoàn tất,
đều bởi ơn Ngài ban cho (x Bài đọc I và Bài đọc II).
2* Quyền
tự hiến mạng sống vì chân lý (x Ga 10,18).
Án xử Vua Giêsu chịu không phải là sự ác đã thắng sự thiện, mà
là:
- Dấu Chúa Cha yêu
thương nhân loại tội lỗi đến nỗi phó nộp cả Người Con vì nhân loại,chứng tỏ
Ngài không tiếc cho con người ơn nào mà không ban (x Rm 8,32).
- Đức Giêsu tự hiến
dâng cho Chúa Cha mạng sống mình để tỏ dấu vâng phục (x Dt 5,8), chuộc lại tội
nguyên tổ bất tùng phục ý Thiên Chúa Cha (x Rm 5,12t). Đồng thời Ngài cũng tôn
trọng tự do con người mà Ngài đã ban cho. Cụ thể sau khi Đức Giêsu khuyên can
tên Giuđa không được, Ngài bảo hắn: “Con
muốn làm gì, thì cứ làm đi” (Ga 13,27).
3* Chỉ
xứng danh “NGƯỜI” qua một đời phục vụ.
Cả đến Con Thiên Chúa,Đấng thánh tuyệt vời, Đấng được sinh ra để
phục vụ quên mình, cũng chỉ được một lần người ta xác nhận “này là Người” (Ga
19,5), khi Ngài bị tan xương nát thịt vì phục vụ kẻ gian ác!
4* Chân
lý chỉ có nơi Thiên Chúa.
Dù kẻ ác xem ra thắng thế, chúng hoàn toàn phủ nhận Giêsu, “Đấng
Cứu Độ duy nhất được ban tặng cho loài người” (x Cv 4,12). Chúng đập cho
mất dáng vẻ một người, chứ đừng nói chi đến dáng một vị vua! Rồi kẻ gian ác đặt
Ngài ngồi trên tảng đá cao nơi pháp trường, để Ngài nhìn đến đám đông dân chúng
đang gào thét đòi lên án tử cho Ngài (x Ga 19,12-16). Nhưng chính đó là dấu vào
ngày cánh chung, Ngài ngồi trên ngai tòa xét xử muôn dân (x Mt 25,31-46).
Ai biết nghe tiếng Ngài, họ mới thuộc về Vương quốc sự thật, sự
sống của Ngài. Như lời Đức Giêsu nói: “Ai thuộc về sự thật thì nghe lời tôi”
(Ga 18,37).
Trong Thánh Lễ này chúng ta hãy tôn vinh Đức Giêsu là Vua duy
nhất của lòng ta:
·
Chính Ngài là Vua, là Thiên Chúa của con, đã cho nhà Giacob toàn
công thắng trận. Ngài trợ lực, chúng con quật ngã quân thù, nhờ danh Ngài, chúng
con chà đạp đối phương (Satan) (Tv 44/43, 5-6).
·
Hạnh phúc thay dân nào được Chúa Trời làm Cha! Hạnh phúc thay
dân nào được may mắn như vậy (Tv 144/143,15).
Truyện kể rằng: Vào thời Thập tự viễn chinh nhằm bảo vệ Thánh
địa và bảo đảm an ninh cho khách hành hương, vua Philip nước Pháp làm một cử
chỉ lạ thường, trước mỗi lần lên đường ông cho tháo triều thiên đang đội trên
đầu rồi đặt lên bàn với hàng chữ: Triều thiên này dành cho người nào xứng đáng
nhất. Sau đó ông quy tụ các tướng lãnh trước mặt ông và yêu cầu họ hãy quên ông
là vua, là chỉ huy của họ, ông chỉ vào vương miện trên bàn và nói với mọi người
rằng: “Vương miện này dành cho ai tỏ ra xứng đáng nhất trong cuộc chiến đấu.”
Cuộc viễn chinh đã hoàn tất cách vẻ vang, mọi người hát khúc
khải hoàn trở về tụ tập lại xung quanh chiếc vương miện, và một vị tướng lãnh
tiến lại cầm vương miện đội lên đầu vua: “Tâu bệ hạ, bệ hạ là người xứng
đáng nhất để đội triều thiên này.”
THUỘC LÒNG.
Ai không đếm xỉa đến việc nhận biết
Thiên Chúa, Thiên Chúa phó mặc cho trí não ngông cuồng của nó làm điều bất xứng! (Rm 1,28)
Lm Giuse Đinh Quang
Thịnh