Lời Chúa cntn 32b _ dấu chỉ tình yêu


DẤU CHỈ CỦA TÌNH YÊU
Hãy dâng tất cả cho Chúa, đừng giữ lại gì như bà goá hôm nay.
Lm. Phêrô Trần Thanh Sơn
Trong Chúa Nhật 31 vừa qua, nhân thắc mắc của một ký lục, Đức Giêsu đã nhắc lại cho chúng ta giới răn quan trọng nhất của mỗi người kitô hữu, đó là: “Mến Chúa hết sức, hết linh hồn… và yêu mến đồng loại như chính mình” (c. 30-31). Lời Chúa hôm nay cho chúng ta thấy tình yêu đó không chỉ là một lời tuyên xưng trên môi miệng, nhưng cần được thể hiện trong cuộc sống hàng ngày.
Do đó, trong giờ này, tôi muốn được cùng quý ông bà anh chị em nhìn lại một vài dấu chỉ của tình yêu thật sự dưới ánh sáng của Lời Chúa hôm nay.
Sự chân thành:
Dấu chỉ đầu tiên của tình yêu chân thật là sự chân thành, không giả dối. Trong cuộc sống đời thường, chúng ta cũng vẫn muốn gần gũi những người đến với chúng ta bằng một tình yêu chân thật, với cả tấm lòng của mình và xa lánh những kẻ “khẩu Phật, tâm xà”, hay những kẻ “bên ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm, giết người không dao.” Chính Đức Giêsu trong bài Tin mừng hôm nay cũng đã kết án lối sống giả hình của những người luật sĩ trong thời của Ngài: “Các ngươi hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái chào ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc.” Kế đó là tội đạo đức giả: “Họ giả bộ đọc kinh dài.” Và cuối cùng là tính tham lam: “để nuốt hết tài sản của các bà goá.”
Nhìn chung lại, cùng với kinh nghiệm trong cuộc sống của mình, chúng ta thấy tất cả các tật xấu này rất dễ đi với nhau, và chúng ta cũng rất dễ vi phạm. Vì thích được người khác khen ngợi nên giả bộ đạo đức. Lớp vỏ đạo đức này lại che đậy cho tính tham lam. Hay nói cho cùng đó là sự kiêu ngạo mà nguyên tổ đã phạm khi muốn bằng Thiên Chúa.
Như thế, dấu chỉ đầu tiên của một tình yêu chân thật, đó phải là một tình yêu chân thành, không mưu cầu tư lợi, không giả dối khoe khoang.
Sự hiến dâng và phó thác:
Nếu như tham lam là lo thu tích về mình, chỉ nghĩ đến mình và đó là điều Chúa lên án thì hình ảnh một bà goá bỏ vào hòm tiền tất cả của độ thân thật là một tấm gương hoàn hảo của sự phó thác. Một sự phó thác phát xuất từ lòng tin và yêu mến sâu thẳm.
Bà goá chỉ bỏ hai trinh, tức là một xu (1/4 đồng bạc Roma, chưa bằng 1/8 khẩu phần của người nghèo mỗi ngày), nhưng lại được Chúa khen là bỏ vào nhiều nhất. Điều này khiến chúng ta cần coi lại quan niệm về cái gọi là nhiều. Như thế nào là nhiều? Một lượng , hai lượng, mười lượng vàng, hay vài chục ngàn dollars là nhiều?
Trước mặt các môn đệ, Chúa Giêsu đã tuyên bố rõ ràng: “Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo nầy đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà nầy đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống.” Như thế, Chúa khen bà ta bỏ vào nhiều không phải nhiều theo số lượng, nhưng vì bà đã bỏ tất cả những gì mình có. Bà đã sẵn sàng dâng tất cả “những gì mình có để nuôi sống”, thì có khác gì bà đã dâng cả mạng sống mình. Việc làm này của bà goá này thật trái ngược với việc làm của những người đạo đức giả, họ chỉ “bỏ của mình dư thừa.” Hành vi của bà goá này quả thật là một dấu chứng của một tình yêu vĩ đại. Một tình yêu sẵn sàng dâng hiến tất cả, không giữ lại gì cho riêng mình.
Sự hiến dâng này của bà goá cũng chính là hình ảnh báo trước một sự hiến dâng trọn vẹn hơn, có giá trị đem lại ơn cứu rỗi cho từng người chúng ta, đó là sự hiến dâng chính mạng sống mình của Đức Giêsu Kitô, như lời tác giả thư Do thái trong bài đọc hai: “Như đã qui định, người ta chỉ chết một lần thế nào, …, thì Đức Kitô cũng hiến tế một lần như vậy, để xóa tội lỗi của nhiều người.” Vâng, để chứng tỏ tình yêu của Ngài đối với chúng ta, Đức Kitô đã bỏ nhiều, rất nhiều điều thuộc về Ngài, kể cả mạng sống.
Luôn nghĩ đến người khác:
Sỡ dĩ Đức Giêsu sẵn sàng từ bỏ vinh quang Thiên Chúa, để làm người, chịu chết mà cứu chuộc chúng ta, đó là vì trong tình yêu, Ngài đã không ngừng nghĩ đến chúng ta. Cũng chính trong một tình yêu luôn nghĩ đến người khác đã khiến bà goá thành Sarephta dám đem chút bột cuối cùng làm bánh cho ngôn sứ Elie như chúng ta vừa nghe trong bài đọc một.
Chúa Giêsu đã từ bỏ vinh quang Thiên Chúa để làm người và chết trên thập giá; bà góa trong bài Tin mừng đã sẵn sàng dâng vào Đền Thờ tất cả những gì bà có để nuôi sống bản thân; bà góa trong thành Sarephta cũng đã mau mắn dùng chút bột ít ỏi còn lại để làm cho ngôn sứ Êlia một tấm bánh. Tất cả như muốn diễn tả một tình yêu chân thành, sẵn sàng hiến dâng và luôn nghĩ đến người khác hơn là bản thân mình.
Phần chúng ta, tôi và quý vị, chúng ta vẫn nói mình yêu mến Thiên Chúa. Thế nhưng, chúng ta đã làm gì để biểu lộ lòng yêu mến của chúng ta?
Chúng ta có dám bỏ ý riêng, lối sống ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, để góp phần xây dựng gia đình, và xây dựng cộng đoàn giáo xứ chúng ta không?
Nhìn vào mẫu gương của hai người đàn bà goá này, mỗi người chúng ta cũng cần tự vấn lại lương tâm của mình. Tất cả những suy nghĩ, những lời nói, những hành động của chúng ta trong gia đình, trong giao tiếp hàng ngày với người khác có phải phát xuất từ tình yêu Chúa, yêu tha nhân, muốn xây dựng cộng đoàn hay không? Hay tất cả chỉ là bên ngoài, giả dối? Chỉ để được người khác khen ngợi?
Cuối cùng, Lời Chúa hôm nay muốn mỗi người chúng ta khi đến với Chúa, hãy dâng cho Ngài tất cả không giữ lại bất cứ điều gì. Chúng ta hãy dâng niềm vui, nỗi buồn; dâng tương lai và hiện tại và cả con người yếu đuối, tội lỗi của mình nữa. Hãy dâng tất cả cho Chúa, đừng giữ lại gì như bà goá hôm nay. Chúa muốn chúng ta đến với Ngài như chúng ta đang là, không màu mè, kiểu cách, che đậy như các ký lục kẻo lại bị Chúa lên án.
Dâng cho Thiên Chúa tất cả là điều cần thiết và khẩn cấp mà chúng ta phải thực hiện ngay vì chúng ta không còn thời gian nữa như lời Đức Giêsu trong câu xướng trước Tin mừng: “Vì chính lúc các con không ngờ, Con Người sẽ đến.” Amen.