Lời Chúa cntn 17b _ bánh và cá của một em bé

BÁNH VÀ CÁ CỦA MỘT EM BÉ
Tự sức tôi chẳng làm được gì cả, nhưng phép lạ sẽ xảy ra nếu tôi đặt tất cả sự yếu hèn của tôi vào tay Chúa...
Lm. HK
Một bà mẹ dẫn cậu con trai nhỏ tuổi đến dự buổi hoà nhạc của Paderewski, mong làm cho cậu con thêm say mê học đàn. Vừa ngồi xuống ghế, bà thấy một cô bạn trong đám đông khán thính giả nên đi ra gặp cô ấy. Cậu bé cũng đứng lên, đi về hội trường nhà hát, và tò mò bước luôn qua cánh cửa ghi hàng chữ ‘Không được vào’.
Khi ánh đèn tắt đi, buổi hoà nhạc bắt đầu, người mẹ quay lại và sửng sốt không thấy con trai mình. Ngay lúc đó tấm màn sân khấu được mở ra và bà giật mình khi nhìn thấy cậu con trai bé bỏng của mình đang ngồi bên cạnh phím đàn piano, ngây thơ gõ khúc nhạc “Vì sao bé nhỏ lấp lánh, lấp lánh” dưới ánh đèn sân khấu.
Lúc Paderewski bước vào, thấy cậu bé chơi đàn, ông bước nhanh lại và nói nhỏ với cậu bé: “Chớ dừng lại, cứ chơi đi”, và hơi ngả mình về phía trước, choàng hai tay qua vai cậu bé và đệm nhạc cho cậu. Một nghệ sĩ lớn và một cậu bé tập tễnh lại có khả năng hớp hồn, làm cho mọi người mê say thưởng thức một sáng tạo tuyệt vời.
Bản đại hoà tấu của cả trời đất này đã được bắt đầu, bản đại hoà tấu của tình yêu cứu độ có thể làm thoả lòng mọi người! Điều kỳ diệu của bản đại hoà tấu đó là con người, dù rất nhỏ bé, lại được đồng lao cộng tác với Chúa trong công trình của Ngài.
Sống giữa cuộc đời, cái đói cho mỗi người kinh nghiệm về sự hiện hữu của mình, một kinh nghiệm tích cực vì nó thúc đẩy người ta ra đi: “Một nạn đói xảy ra trong xứ ấy, và ông Áp-ram xuống trú ngụ ở Ai-cập, vì nạn đói hoành hành trong xứ” (St 12,10), giúp mỗi người cảm nghiệm về sự thiếu thốn từ đáy sâu tâm hồn, về một bản tính có nhiều giới hạn mà lại luôn hướng về vô hạn: “Người đã bắt anh em phải cùng cực, phải đói, rồi đã cho anh em ăn man-na…, ngõ hầu làm cho anh em nhận biết rằng người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời miệng Đức Chúa phán ra” (Đnl 8,3).
Từ cái đói nơi thể xác mà người ta cảm nghiệm được cái đói của tâm linh. Cuộc sống con người chỉ được hoàn toàn no đủ với sự hiện hữu của Thiên Chúa, Đấng quyền năng vô biên, đã “khiến man-na tựa hồ mưa đổ xuống, và ban bánh bởi trời nuôi dưỡng họ” (Tv 78,23-24).
Điều kỳ diệu của ơn cứu độ là Đấng toàn năng lại cần đến sự cộng tác của loài thụ tạo hèn mọn. Những điều nhỏ bé được rộng rãi cho đi đã mở được bàn tay của Chúa: Hai mươi chiếc bánh lúa mạch được phát cho cả trăm người ăn, “họ đã ăn, mà vẫn còn dư, như lời Đức Chúa phán” (2V 4,44); năm chiếc bánh lúc mạch và hai con cá của một em bé được Chúa Giêsu phân phát cho một số đông, nguyên số đàn ông đã khoảng năm ngàn, mà còn dư mười hai thúng bánh vụn.
Các phép lạ đó tiên báo và biểu lộ ân sủng rất cao quý của ơn cứu độ là nâng con người lên, mời gọi họ sống kết hiệp với Thiên Chúa trong Đức Kitô: “Anh em hãy sống cho xứng với ơn kêu gọi mà Thiên Chúa đã ban cho anh em. (…) Chỉ có một thân thể” (Ep 4,1.4).
Thời Pháp thuộc, một vị tổng thanh tra giáo dục đi săn tại Di linh. Di linh lúc đó là một khu rừng chỉ có người K'Ho sinh sống, với rất nhiều thú rừng. Sau khi nổ súng, ông chợt thấy một ông tây chạy ra tự giới thiệu là linh mục Jean Cassaigne (cha Sanh) và nói với ông là không ai được lai vãng đến khu vực này. Vị thanh tra bỡ ngỡ, ra oai hỏi: “Ông lấy quyền gì mà ngăn cản chúng tôi?” Cha Sanh chỉ làng cùi và dẫn ông vào coi. Vừa thấy những người cùi, ông sợ hãi bỏ đi ngay với vẻ bực bội và cho cha Sanh biết là ông có quyền giải tán làng cùi đó.
Nhưng mấy tuần sau cha Sanh nhận được một bưu kiện lớn của ông thanh tra với nhiều thuốc men và dụng cụ y tế, kèm theo một mảnh giấy: “Tôi tặng Cha món quà này để trả lời cho câu hỏi mà sự hiện diện của những người cùi Di linh luôn gợi ra trong đầu tôi.”
Bốn năm sau, Cha Sanh, lúc đó là Giám mục Sài gòn, nhận được một bức điện: “Xin Đức Cha đến ngay bệnh viện trung ương Nam vang: Một bệnh nhân liệt nặng muốn gặp. Có xe tới đón.”
Bệnh nhân đó là ông thanh tra. Ông bỏ đạo từ lâu bởi nhiều ác cảm với đạo. Hình ảnh Cha Sanh sống giữa những người cùi ở Di linh, chăm sóc băng bó cho họ, thúc đẩy ông tìm về với Chúa. Ông xin Đức Cha giải tội cho ông trước khi thở hơi cuối cùng.
Thiên Chúa làm được mọi sự, nhưng ân sủng chỉ được ban với sự hợp tác của con người. Tự sức tôi chẳng làm được gì cả, nhưng phép lạ sẽ xảy ra nếu tôi đặt tất cả sự yếu hèn của tôi vào tay Chúa, như em bé đặt năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá vào tay Chúa.