CHÚA NHẬT
18 THƯỜNG NIÊN
NĂM A
BÀI ĐỌC I: Is 55,1-3
1 Đức Chúa phán như
sau: “Đến cả đi, hỡi những người đang khát, nước đã sẵn đây! Dầu không có tiền
bạc, cứ đến mua mà dùng; đến mua rượu mua sữa, không phải trả đồng nào. 2
Sao lại phí tiền bạc vào của không nuôi sống, tốn công lao vất vả vào thứ chẳng
làm cho chắc dạ no lòng? Hãy chăm chú nghe Ta, thì các ngươi sẽ được ăn ngon,
được thưởng thức cao lương mỹ vị. 3 Hãy lắng tai và đến với Ta, hãy
nghe thì các ngươi sẽ được sống. Ta sẽ lập với các ngươi một giao ước vĩnh
cửu,để trọn bề nhân nghĩa với Đa-vít.”
ĐÁP CA: Tv 144
Đ. Chúa thương rộng
mở tay ban,
đoàn con hết thảy muôn vàn thỏa thuê. (x. c 16)
đoàn con hết thảy muôn vàn thỏa thuê. (x. c 16)
8 Chúa là Đấng từ bi
nhân hậu,Người chậm giận và giàu tình thương. 9 Chúa nhân ái đối với
mọi người, tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng nên.
15 Lạy Chúa, muôn
loài ngước mắt trông lên Chúa, và chính Ngài đúng bữa cho ăn. 16 Khi
Ngài rộng mở tay ban, là bao sinh vật muôn vàn thoả thuê.
17 Chúa công minh
trong mọi đường lối Chúa, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm. 18
Chúa gần gũi tất cả những ai cầu khẩn Chúa, mọi kẻ thành tâm cầu khẩn Người.
BÀI ĐỌC II: Rm 8,35. 37-39
35 Thưa anh em, ai có
thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Ki-tô? Phải chăng là gian truân,
khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo?
37 Nhưng trong mọi
thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta.
38 Đúng thế, tôi tin
chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện
tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, 39 trời cao hay vực
thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra
khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 4,4b
Hall-Hall: Người ta sống không chỉ nhờ cơm
bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra. Hall.
TIN MỪNG: Mt 14,13-21
13 Khi nghe tin ông
Gio-an Tẩy Giả chết, Đức Giê-su xuống thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt.
Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ các thành đi bộ mà theo Người. 14
Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông đảo thì chạnh lòng
thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
15 Chiều đến, các môn
đệ lại gần thưa với Người: "Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin
Thầy cho dân chúng về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn.”16
Đức Giê-su bảo: "Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.”17
Các ông đáp: "Ở đây, chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con
cá!" 18 Người bảo: "Đem lại đây cho Thầy! "19
Rồi sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người cầm lấy năm cái
bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra, trao cho
môn đệ. Và môn đệ trao cho dân chúng. 20 Ai nấy đều ăn và được no nê.
Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. 21
Số người ăn có tới năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con.
HAI MÙI
THƠM CỦA BÁNH HẰNG SỐNG
Là
người Công Giáo ai cũng phải hiểu phép lạ Đức Giêsu hóa bánh nuôi dân là dấu
chỉ về Bí tích Thánh Thể. Khi thiết lập Bí tích này, Đức Giêsu không muốn cử
hành một mình, mà Ngài muốn mọi người Công Giáo phải cộng tác, đặc biệt là các chủ
chăn trong Hội Thánh. Thực vậy, nếu Đức Giêsu muốn biểu lộ sự toàn năng và tình
thương của Ngài để dân khỏi đói, thì Ngài có thể khiến bánh từ trời rơi xuống
như xưa Chúa đã mưa manna nuôi dân (x. Xh 16), hoặc Ngài có thể bảo mỗi người
cầm cục đá giơ lên để Ngài làm phép hóa bánh ăn no thỏa, nhưng Ngài đã không
làm thế, mà Ngài đã bảo các môn đệ: “Không
cần phải bảo dân đi đâu mua bánh, chúng
con hãy cho họ ăn đi” (Mt 14,16: Tin Mừng). Lúc ấy các môn đệ cũng đang
thiếu thốn vì trong Nhóm, cả Thầy trò 13 người chỉ có năm chiếc bánh và hai con
cá, thế mà Đức Giêsu lại muốn các ông khi đã được nghe Lời Thầy giáo dục, nuôi
dưỡng, thì phải đặt
nhu cầu đồng loại trên nhu cầu của mình. Trong khi đó chẳng có Luật nào đòi buộc
người đang túng thiếu lại phải giúp đỡ người khác, chấp nhận mình chịu đói! Tuy
nhiên lúc nghèo mà biết chia, thì khác nào bà góa đang túng thiếu chỉ có hai
đồng tiền kẽm đã dâng hết vào Đền Thờ, nên được Đức Giêsu khen trước mặt các
môn đệ: “Thầy bảo thật anh em: bà góa
nghèo này đã bỏ vào nhiều hơn ai hết. Quả vậy, tất cả những người kia đều rút
từ tiền dư bạc thừa của họ, mà bỏ vào dâng cúng; còn bà này, thì rút từ cái
túng thiếu của mình, mà bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi sống mình”
(x. Lc 21,1-4); và đó cũng là lý do tác giả Tin Mừng Nhất Lãm trước khi ghi lại
phép lạ Hóa Bánh, các ông đều nhắc đến sự cố ông Gioan Bt vì bảo vệ chân lý:
phản đối vua Hêrôđê cướp vợ anh mình, nên bị chém đầu! (x. Mt 14,3t; Mc 6,17t;
Lc 9,7t) là hữu ý báo trước việc Đức Giêsu và các môn đệ nhịn ăn mới có bánh
chia, thì sau này cả Thầy
trò phải mất mạng vì Tin Mừng, lúc đó mới có Bánh Hằng Sống nuôi hết mọi người
chẳng bao giờ phải đói khát, nhưng được sống dồi dào hạnh phúc như Thiên Chúa (x. Ga 6,32t). Đó mới thực là phép lạ vĩ đại, hơn phép lạ chỉ
có năm chiếc bánh và hai con cá nuôi trên 5. 000 người đàn ông không kể đàn bà
con nít mà vẫn còn dư 12 thúng miếng bánh vụn! (x. Mt 14,19-21: Tin Mừng).
Thế thì
Giám mục hay Linh mục mỗi khi dâng Lễ không được phép quên Lời Đức Giêsu đã
truyền: “HÃY CHO DÂN ĂN” (Mt 14,16b:
Tin Mừng). Thực ra, Chúa chưa đòi các vị chủ chăn phải dùng tiền của nuôi dân,
nhưng Ngài đòi buộc khi dâng Lễ phải cho dân ăn Lời Chúa qua Bài giảng đã vất
vả soạn. Giáo huấn CĐ Vat. II, trong Sắc Lệnh Đời Sống Linh Mục số 4 dạy: “Dân Chúa được tập họp trước nhất nhờ Lời Thiên
Chúa, Lời này đặc biệt phải tìm trên môi miệng Linh mục. Vì Linh mục mắc nợ dân
Lời Chúa”. Do đó bài giảng trong Thánh Lễ là sợi dây giáo lý xuyên suốt qua
các Bài đọc, đúng với Luật giảng theo Hiến Chế Phụng Vụ số 24: “Trong
việc cử hành Phụng Vụ, Thánh Kinh giữ vai trò tối quan
trọng. Thực vậy, người ta trích từ Kinh Thánh
những Bài để đọc, những Bài để dẫn giải trong Bài giảng”. Và số 52 dạy: “Bài giảng căn cứ vào Thánh Kinh để trình bày
các mầu nhiệm Đức Tin và những quy tắc cho đời sống Ki-tô giáo trong suốt chu
kỳ năm Phụng Vụ, rất đáng được coi như một phần của chính Phụng Vụ. Bởi đó không
được bỏ giảng nếu không có lý do hệ trọng”. Vì lẽ đó Giáo Luật số 906 dạy:
“Nếu không có lý do chính đáng và hợp lý,
tư tế không được cử hành lễ Thánh Thể nếu không có ít là một vài giáo dân tham
dự”.
Để làm
tốt sứ mệnh này, chắc chắn đòi hỏi người giảng phải vất vã, đầu tư mọi khả
năng, nhất là dành nhiều thời giờ để cầu nguyện, để nghiền ngẫm các Bài đọc,
thì Bài giảng mới trở thành tấm bánh dâng lên Chúa Giêsu để được Ngài chúc lành
và chia cho dân. Bởi đó Thánh Lễ nào mà không giảng, thì Lễ đó chỉ có một mình
Chúa Giêsu cho dân ăn, và như thế tư tế trao tấm Bánh Hằng Sống là trao Chúa
Giêsu “cà thọt” cho dân, chưa phải là Chúa Giêsu Phục Sinh toàn thắng sự dữ, vì
còn khuyết tật.
Chủ
chăn trong Hội Thánh phải sống gương mẫu như thánh Phaolô cuối đời đã nói với
các tín hữu: “Ngày hôm nay, trước mặt anh
em, tôi cam đoan rằng tôi hoàn toàn trong sạch về máu mọi người. Vì tôi đã
không e ngại mà giấu giếm đi để không loan báo cho anh em tất cả ý định của
Thiên Chúa” (Cv 20,26-27). Như
thế, giảng mà chỉ dựa vào một đoạn Lời Chúa đã đọc trong Thánh Lễ, mà không nối
kết các Bài đọc là “giấu giếm đi để không
loan báo cho anh em tất cả ý định của Thiên Chúa”, thì đó là chủ ý phạm tội
đổ máu giáo dân, chủ ý quăng cả xác hồn họ xuống Hỏa ngục! Do đó người tín hữu
đến hiệp dâng Thánh Lễ cũng phải xác tín rằng: Nhờ Bí tích Thánh Tẩy, đã được
thông hiệp với chức Tư Tế của Chúa Kitô, thì cũng phải sống Lệnh Chúa truyền là
“cho người khác ăn”, hầu làm nên một tấm Bánh Hằng Sống của
Chúa Giêsu Phục Sinh, có nhiều mùi vị thơm ngon. Đúng với lời nguyện trong giờ
Chầu Thánh Thể, vị giáo sĩ trước khi ban Phép Lành Mình Thánh Chúa, đã long
trọng xướng lên: “Chúa đã ban Bánh bởi
Trời cho nhân loại”, mọi người đáp: “Bánh
có đủ mọi mùi thơm ngon”. Mùi đó là của Chúa Giêsu Phục Sinh và của các Kitô
hữu sống Lời Chúa dạy “cho thì có phúc
hơn là lấy” (Cv 20,35). Quả thật, nếu mọi Kitô hữu, đặc biệt là hàng giáo
sĩ, ai cũng thực hành Lời Chúa truyền “cho
người khác ăn”, thì thế giới này không còn ai đói khổ, nên trước khi rước
Lễ, chúng ta cầu nguyện: “Xin cho ý Cha
được thể hiện dưới đất cũng như trên trời” (Kinh Lạy Cha - Mt 6,10). Thánh
Phaolô đã sống nêu gương: Cả một cuộc đời phục vụ Tin Mừng của ông kiên trì
trong gian khổ vì Đức Kitô, nên ông nói: “Ai
có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Ki-tô? Phải chăng là gian truân,
khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? Nhưng trong mọi thử thách ấy,
chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta. Đúng thế, tôi tin chắc rằng:
cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay
tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài
thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên
Chúa thể hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta.” (Rm 8, 35. 37-39: Bài đọc
II).
Thánh
Tông Đồ phục vụ trong gian khổ như thế mà ông lấy làm vui sướng, vì ông được cộng
tác với đau khổ của Chúa Giêsu, góp phần làm hoàn hảo Hy Tế của Ngài, ông nói:
“Trong thân xác tôi, tôi bù đắp những gì
còn thiếu nơi các nỗi quẫn bách Đức Kitô phải chịu, vì Thân Mình Ngài là Hội
Thánh, mà tôi đã trở thành người phục vụ theo lệnh Đức Giêsu dạy “anh em hãy
cho người ta ăn” (x. Cl 1,24; Mt 14,16b).
Vậy chỉ
khi nào mọi Kitô hữu đến hiệp dâng Thánh Lễ với chủ chăn, thì từ hàng giáo sĩ
đến giáo dân đều phải ý thức chu toàn lệnh Chúa truyền “hãy cho dân ăn”, như tinh thần phục vụ của thánh Phaolô, lúc ấy mới
ứng nghiệm Lời Chúa phán: “Đến cả đi, hỡi
những người đang khát, nước đã sẵn đây! Dầu không có tiền bạc, cứ đến mua mà
dùng; đến mua rượu mua sữa, không phải trả đồng nào. Sao lại phí tiền bạc vào
của không nuôi sống, tốn công lao vất vả vào thứ chẳng làm cho chắc dạ no lòng?
Hãy chăm chú nghe Ta, thì các ngươi sẽ được ăn ngon, được thưởng thức cao lương
mỹ vị. Hãy lắng tai và đến với Ta, hãy nghe thì các ngươi sẽ được sống.”
(Is 55, 1-3: Bài đọc I).
Sự sống
trong bàn tiệc Thánh Thể là sự sống của Chúa Giêsu Phục Sinh, Ngài muốn ban cho
loài người những ơn hơn lòng họ mong ước, đúng như lời ngôn sứ Isaia: “Ngày ấy, trên núi này,ĐỨC CHÚA các đạo binh
sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc. Trên núi này, Người sẽ xé bỏ chiếc khăn liệm che
phủ mọi dân,và tấm màn tang lên muôn nước. Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần.
ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người, và trên
toàn cõi đất, Người sẽ xoá sạch nỗi ô nhục của dân Người. Nào ta cùng hoan hỷ
vui mừng bởi được Người cứu độ.”(Is 25,6-9). Đúng là “Chúa thương rộng mở tay ban, đoàn con hết thảy muôn vàn thỏa thuê”
(Tv 145/144,16: Đáp ca). Vì “người ta
sống không chỉ nhờ cơm bánh,nhưng còn nhờ mọi Lời miệng Thiên Chúa phán ra”
(Mt 4,4b: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Mỗi người đừng tìm lợi ích cho riêng
mình, nhưng hãy tìm lợi ích cho người khác. Giữa anh em với nhau, anh em hãy có
những tâm tình như chính Đức Kitô Giêsu. (Pl 2,4-5).
Lm GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH