LỄ KÍNH THÁNH GIUSE
1. Yên lặng, làm việc và vâng phục
Cuộc đời thánh cả Giuse có thể được
tóm kết trong ba nhân đức, đó là yên lặng, làm việc và vâng phục.
Trước hết thánh cả Giuse là một con
người yên lặng.
Phúc Âm đã không để lại một lời nói
nào của thánh cả. Phải chăng đó cũng là một sự kiện đặc biệt đáng cho chúng ta
suy nghĩ. Thực vậy, thế giới hôm nay là một thế giới của âm thanh, của ồn ào.
Con người thời nay thường nhìn sự vật theo những lời quảng cáo và đánh giá kẻ
khác theo những lời tuyên bố nóng bỏng. Nhất là nhìn vào đời sống, chúng ta
thấy rằng mình đã sai lỗi quá nhiều trong lời nói. Đúng thế, với lời nói, chúng
ta có thể vấp phạm bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, bất kỳ với ai và bất kỳ về vấn
đề nào. Bởi đó, có người đã đưa ra một so sánh thật buồn cười: nếu mỗi lần
chúng ta nói hành nói xấu người khác, mà Chúa khiến chúng ta phải hắt hơi, thì
chắc hẳn tiếng hắt hơi của chúng ta đã át cả tiếng ồn ào của xe cộ, của thác
nước, của sóng biển. Chúng ta thường nói nhiều và đã nói nhiều thì cũng thường
nói bậy và nói sai, như người xưa đã bảo: đa ngôn thì đa quá. Hơn thế nữa, nói
nhiều thì cũng thường hay nói dai và nói ẩu khiến cho người khác phải buồn
phiền, tình yêu thương bị sứt mẻ và sự cảm thông không còn nữa. Ném một nắm
lông vịt vào trong gió, thì làm sao nhặt lại được. Một lời nói ra, bốn ngựa
đuổi theo cũng không kịp. Bởi đó, hay thận trọng trong lời nói, bởi vì:
- Lời nói chẳng mất tiền mua,
Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Và nhất là chúng ta hãy học cùng thánh
cả Giuse bài học yên lặng. Hãy biết yên lặng trong những giây phút căng thẳng
và sóng gió, bởi vì nếu biết yên lặng đúng lúc, thì có thể chặn đứng được 90%
những đổ vỡ đáng tiếc, vì yên lặng là vàng, là thái độ khôn ngoan nhất của con
người và là phương thuốc chữa lành những tội lỗi xấu xa.
Tiếp dến thánh cả Giuse là một con
người cần cù lao động.
Phúc Âm cũng không để lại cho chúng ta
nhiều chi tiết về vấn đề này. Nhưng chắc chắn ngài là một người thợ siêng năng
và nổi tiếng. Thực vậy, khi Chúa Giêsu bắt đầu cuộc sống công khai, những người
cùng quê với Ngài đã ngạc nhiên trước sự khôn ngoan của Ngài và họ đã bàn tán:
Bởi đâu Ngài được như thế? Ngài chẳng phải là con bác thợ mộc đó ư? Tại
Nagiarét, thánh cả Giuse đã làm việc bằng đôi tay của mình để phục vụ Chúa
Giêsu và Mẹ Maria.
Với chúng ta cũng vậy. Lao động và sản
xuất đó là những ngôn từ được nghe nói đến rất nhiều và chúng thực sự có một
chỗ đứng quan trọng trong cuộc sống hôm nay. Con người sinh ra để làm việc, như
cánh chim sinh ra để tung bay. Nhờ làm việc, con người biến đổi bộ mặt trái đất
và đem lại cho cuộc đời một ý nghĩa. Nó là như một thứ muối mặn làm tăng thêm
hương vị cho cuộc sống.
Nhưng cụ thể hơn, đó là nhờ làm việc
chúng ta mới có được chén cơm manh áo, như lời thánh Phaolô đã xác quyết: Ai
không làm thì không đáng ăn.
Hẳn chúng ta còn nhớ câu chuyện ngụ
ngôn về nàng ve và chị kiến: Nàng ve chỉ biết ca hát suốt cả mùa hè, đến khi
mùa đông tới thì liền bị chết đói và chết rét. Trong khi đó, chị kiến cần cù
tích trữ từng hột gạo, thì dù gió bấc có thổi cũng không lo sợ bị túng thiếu.
Sự nghèo túng gõ cửa nhà người làm
việc, nhưng không bao giờ dám bước vào. Hay như ca dao cũng bảo:
- Có làm thì mới có ăn,
Không dưng ai dễ mang phần đến cho.
- Tay làm hàm nhai,
Tay quai miệng trễ.
Với xã hội, thì lao động là một cách
thức chúng ta trả nợ cho đời, đồng thời cũng là một cách thức chúng ta góp phần
xây dựng quê hương đất nước. Thực vậy, sống trong xã hội, chúng ta liên hệ mật
thiết với nhau và nương tựa vào nhau nhiều lắm. Chẳng hạn hằng ngày chúng ta
hưởng dùng đường sữa, xăng dầu…do công lao của người khác, thì bây giờ đến lượt
chúng ta phải đóng góp bằng những sản phẩm do công sức lao động của chúng ta
đem lại.
Còn đối với Thiên Chúa, thì lao động
chính là một cách thức chúng ta cộng tác với Ngài trong cộng cuộc sáng tạo như
lời Ngài đã phán: Hãy làm chỉ cá biến, chim trời và mọi loài trong vũ trụ.
Sau cùng, thánh cả Giuse là một con
người luôn vâng phục thánh ý Thiên Chúa.
Phúc Âm đã kể lại ba lần thiên thần
hiện ra trong giấc mộng để báo cho thánh cả biết ý định của Thiên Chúa và lần
nào thánh cả cũng đã cúi đầu xin vâng mà không hề phản đối. Lần thứ nhất thánh
cả đã xin vâng, đón nhận Maria về nhà làm bạn mình, dù đang phân vân và nghi
ngờ. Lần thứ hai thánh cả đã xin vâng đưa Mẹ Maria và Hài nhi Giêsu lên đường
trốn sang Ai Cập. Và lần thứ ba thánh cả đã xin vâng trở về Palestine, định cư
tại Nagiarét. Cả ba lần, thánh cả đều vâng lời mau mắn, không đặt vấn đề, không
hỏi tại sao.
Còn chúng ta thì khác, chúng ta thường
tìm ý mình hơn là ý Chúa. Và mỗi khi gặp phải những tai ương hoạn nạn, chúng ta
thường kêu trách và xúc phạm đến Chúa, vì chúng ta cho rằng Chúa bất công và
vâng lời chỉ là một hành động hèn nhát, mất tự do và chôn vùi nhân phẩm. Vì
thế, hãy sống yên lặng, làm việc và vâng phục thánh ý Thiên Chúa, để chúng ta
sẽ trở nên là những tôi tớ trung thành và khôn ngoan như thánh cả Giuse ngày
xưa.
2. Các bài suy niệm của ĐTGM. Ngô Quang Kiệt
(1) THÁNH GIUSE NGƯỜI CÔNG CHÍNH
Khi mừng lễ thánh Giuse, tôi thường tự
hỏi. Không biết thánh Giuse, người sống cách đây 2000 năm có còn thích hợp với
thời đại chúng ta không? Không biết thánh Giuse, Đấng đã coi sóc một gia đình
gồm toàn những đấng thánh có thể làm gương mẫu cho gia đình chúng ta, những gia
đình gồm toàn những con người phàm trần không?
Tin Mừng hôm nay nói thánh Giuse là
người công chính. Nhìn vào cuộc đời thánh Giuse, ta có thể hiểu được nội dung
tính từ công chính.
Công chính trước hết là trả lại cho
người khác những gì thuộc về họ. Nói khác đi công chính là không dám nhận những
gì không phải của mình. Thánh Giuse định trốn đi khi biết Đức Maria mang thai.
Theo lối giải thích xưa kia thì thánh Giuse trốn đi vì nghi ngờ Đức Maria.
Nhưng theo các nhà chú giải thời mới thì thánh Giuse định bỏ trốn vì thấy mình
không xứng đáng với danh hiệu làm cha nuôi Đấng Cứu Thế. Chức vị làm cha Đấng
Cứu Thế là một chức vị quá cao trọng, thánh Giuse thấy mình không phải là Cha
Đấng Cứu Thế, không xứng đáng làm Cha Đấng Cứu Thế, nên Ngài bỏ trốn.
Công chính là chu toàn nhiệm vụ của
mình. Nhiệm vụ của thánh Giuse là gìn giữ Đức Giêsu và Đức Maria. Chúa đã trao
cho Ngài nhiệm vụ đó và Ngài đã hết sức chu toàn. Chu toàn với tinh thần trách
nhiệm cao, không để xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Chu toàn với sự tế nhị, kính
cẩn, nâng niu, hãy nhìn cảnh Thánh Gia trốn sang Ai cập,
Đức Maria bế Đức Giêsu ngồi trên lưng lừa. Thánh Giuse dắt lừa đi trong đêm
tối. Không còn cảnh tượng nào đẹp đẽ hơn. Thánh Giuse trân trọng kho tàng Chúa
trao cho Ngài gìn giữ. Thánh Giuse kính cẩn nâng niu Đức Maria và Đức Giêsu,
ngài chu toàn nhiệm vụ với tinh thần dấn thân hy sinh không ngại gian khổ. Đang
đêm mà Chúa bảo thức dậy trốn sang Ai cập, ngài cũng thức dậy lên đường ngay
tức khắc.
Những nhiệm vụ của thánh Giuse xem ra
tăm tối, không có gì vinh quang. Nhưng thánh Giuse vẫn chăm chỉ chu toàn, và
không đòi cho mình nhiệm vụ nào khác. Chẳng hạn sau này các Tông đồ được mọi
người kính phục, thánh Giuse vẫn không ghen tị và đòi cho
mình quyền đó. Ngài thật là người công chính.
Sau cùng, công chính là trung tín với
nhiệm vụ. Thánh Giuse được Chúa trao cho nhiệm vụ gìn giữ Đức Maria và Đức
Giêsu, gìn giữ gia đình, ngài đã hết sức chu toàn trong hoàn cảnh thuận lợi
cũng như trong hoàn cảnh khó khăn. Vì trung tín với nhiệm vụ mà thánh Giuse
phải lao động vất vả để nuôi sống gia đình. Vì trung tín với nhiệm vụ mà thánh
Giuse phải chung sống với súc vật trong ngày Đức Maria hạ sinh Đức Giêsu. Vì
trung tín với nhiệm vụ mà thánh Giuse phải vất vả bồng bề Đức Giêsu chạy trốn
sang Ai cập. Vì trung tín với nhiệm vụ mà thánh Giuse kiên trì tìm kiếm khi Đức
Giêsu đi lạc 3 ngày trong Đền thờ. Trung tín không hề xao nhãng, không hề lẩn
tránh, không hề lùi bước trước nhiệm vụ khó khăn, thánh Giuse thật là người
công chính.
Ngày nay thánh Giuse vẫn hợp thời, vẫn
là gương mẫu cho con người, vẫn là niềm mơ ước của con người.
Vì thế giới ngày nay đang thiếu vắng
sự công chính. Người ta gian tham nhận những gì không phải của mình. Không phải
chỉ gian tham tiền bạc mà còn gian tham chức quyền, danh vọng. Vì thiếu công
chính mà người ta hãm hại người khác, chiếm đoạt tiền của, danh dự của người
khác.
Vì thiếu công chính mà người ta sống
giả dối, làm hàng giả, nói dối, mượn bằng giả.
Vì thiếu công chính nên người ta trốn
tránh nhiệm vụ. Chỉ thích những việc nhàn tản, phô trương, trốn tránh những
việc nặng nhọc, hèn kém.
Các gia trưởng nhiều khi lười biếng,
ham vui mà thiếu trách nhiệm với gia đình, với vợ con.
Sự trung tín ngày nay đang là một vấn
đề lớn, người ta bất tín, lừa đảo, gian dối trong đời sống xã hội, trong kinh
doanh buôn bán, người ta thiếu trung tín cả trong gia đình. Chỉ một vài thử
thách, thiếu thốn, người ta sẵn sàng từ bỏ nhiệm vụ, từ bỏ người thân.
Nên thánh Giuse vẫn còn là gương mẫu
cần thiết cho người thời nay. Những đức tính của ngài, sự công chính của Ngài
rất hữu ích để chấn chỉnh, xây dựng xã hội hôm nay.
(2) THÁNH GIUSE NGƯỜI ĐI TRONG ĐÊM ĐEN
Trong các bức tranh vẽ thánh Giuse,
tôi thích nhất bức tranh vẽ thánh Giuse đưa Đức Mẹ và Đức Giêsu trốn sang Ai
cập. Bầu trời đen thẫm. Một vài tia chớp loé lên ở cuối chân trời vừa soi đường
cho Thánh gia, vừa báo hiệu cơn giông bão sắp tới. Đức Maria bồng Đức Giêsu
ngồi trên lưng lừa. Thánh Giuse dắt lừa. Cả người cả lừa như lẩn vào màn đêm.
Bức tranh không chỉ đẹp ở nét vẽ gợi cảm, mà còn đẹp về ý nghĩa, Ngắm bức
tranh, tôi thấy hiện lên cả cuộc đời thánh Giuse: một đời bước đi trong đêm
tối.
Thánh Giuse đã đi trong đêm tối đức
tin. Ngài đã sống chung với Đức Maria và Đức Giêsu, những con người của huyền
nhiệm. Một người bình thường đã là một thế giới huyền bí. Một con người của
huyền nhiệm lại càng sâu xa bí ẩn hơn bội phần. Đi bên những huyền nhiệm cũng
như đi trong đêm tối. Thánh Giuse không hiểu gì hết. Không hiểu mà vẫn phải đón
nhận. Không hiểu mà vẫn phải tin, phải yêu. Không hiểu mà vẫn phải đống hành
cho đến mãn đời. Thánh Giuse giống như người lính canh được cấp trên trao cho
một chiếc hộp đóng kín. Người lính canh chỉ có nhiệm vụ canh giữ mà không được
phép mở ra. Trong hộp có gì? Có thể là một kho tàng quý giá. Nhưng cũng có thể
là chiếc hộp rỗng không. Không biết. Nhưng vẫn phải canh giữ.
Thánh Giuse đã đi trong đêm tối im
lặng. Ngài đi trong sự im lặng của Đức Maria, người bạn yêu quý. Trước những
mầu nhiệm cao cả, Đức Maria đã lặng thinh không nói. Ngài đi trong sự im lặng
của Đức Giêsu. Thiên Chúa làm người vẫn là một mầu nhiệm ẩn dấu và Đức Giêsu
không hề hé lộ thân phận. Ngài đi trong sự im lặng của Thiên Chúa. Thiên Chúa
không bao giờ trực tiếp nói với Ngài. Chỉ có vài lần. Mà chỉ là những tiếng
vọng mô hồ, giữa đêm khuya, trong giấc ngủ. Vẫn là ngôn ngữ
của im lặng. Im lặng đáng sợ. Nhất là khi phải đối đầu với nguy hiểm, với nghi
ngờ, với những vấn đề hệ trọng của đời sống. Im lặng khó hiểu khi những gì thân
thiết nhất trong đời lại trở nên bí ẩn, cách xa. Im lặng nguy hiểm. Nó có thể
đốn ngã thân cổ thụ, làm chao đảo những niềm tin vững mạnh nhất. Ngài đi trong
im lặng của chính mình. Trong cả bốn Phúc Âm, không thấy ghi lại lời nói nào
của thánh Giuse. Ngài bước đi trong âm thầm lặng lẽ.
Thánh Giuse đã đi trong đêm tối lãng
quên. Ngài bị lãng quên trong làng quê nhỏ bé, trong thân phận nghèo hèn của
bác thợ mộc. Người ta không bao giờ nhắc đến Ngài. Nếu có nhắc đến, cũng chỉ để
chê bai, dè bỉu, để hạ thấp thân phận của Đức Giêsu: “Giêsu con của bác Giuse
thợ mộc tầm thường ấy mà. Có làm gì nên chuyện”. Ngài bị lãng quên vì luôn luôn
ở phía sau, luôn luôn chìm trong bóng tối.
Phúc Âm kể về Đức Maria. Sách Tông Đồ
Công Vụ kể về Đức Maria. Nhưng từ khi Đức Giêsu khôn lớn không ai nói gì về
Thánh Giuse nữa. Ngài chìm vào đêm tối quên lãng. Ngài luôn luôn đóng vai phụ,
như hình ảnh dắt lừa đi trong đêm tối.
Thánh Giuse đã đi trong đêm tối thử
thách. Thân phận nghèo hèn. Sống trong im lặng và lãng quên, nhưng những thử
thách Ngài phải đương đầu lại rất cam go. Rất hiền lành, nhưng phải đương đầu
với Hêrôđê hung hãn. Mình giữ mình chưa xong, lại phải che chở cho một hài nhi
sơ sinh và một sản phụ yếu ớt. Nhưng những thử thách, khốn khó về thể lý dù cam
go thế nào cũng còn chịu được. Những thử thách đức tin mới thật là khủng khiếp.
Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa ư? Đức Giêsu là Con Thiên Chúa ư? Thật khó mà chấp
nhận được. Sao này? Sao Vua Trời vinh hiển lại phải trốn chạy một ông vua trần
thế. Các thử thách làm cho đêm tối càng đen hơn, càng dầy hơn, càng sâu hơn.
Tuy đêm có đen, tuy chân có mỏi, tuy
lòng có xao xuyến nhưng Thánh Giuse vẫn bước đi. Tuy thử thách có nặng nề,
Thánh Giuse vẫn chiến đấu. Cha Teilhard de Chardin nói: người chiến đấu giống
như người bơi lội ngoài biển ban đêm: “Ban đêm, người bơi lội vùng vẫy trong
làn nước biển có chất lân tinh, làm ánh sáng loé lên chung quanh mình”.
Thánh Giuse đã chiến đấu. Những chiến
đấu mạnh mẽ cũng làm loé lên chung quanh Ngài những làn ánh sáng soi bước chân
Ngài đi.
Đi trong đêm tối đức tin, Ngài có ngọn
lửa đức mến soi đường. Đêm đen lắm, nhưng Ngài cứ yêu mến Chúa, cứ gắn bó với
Chúa, và cứ bước đi với Chúa.
Trong đêm tối im lặng. Ngài đốt lên
trong tâm hồn ngọn đèn thao thức, lắng nghe, đón chờ. Niềm thao thức khiến tâm
hồn Ngài nhạy bén như một phím đàn mỏng. Lời Chúa chỉ thoáng nhẹ như làn gió
thoảng, phím đàn đã rung lên. Ý Chúa chỉ mờ ảo trong giấc mơ, Ngài đã đọc được
và mau mắn thi hành.
Trong đêm tối lãng quên, Ngài có đèn
khiêm nhường dẫn lối. Khiêm nhường chìm vào quên lãng. Khiêm nhường phục vụ,
khiêm nhường sâu thẳm. Ngài có cùng tâm tình như Thánh Gioan Tẩy Giả: “Ngài
phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ đi”.
Trong đêm tối thử thách, Ngài thắp lên
ngọn đèn tin yêu phó thác. Tin vững vàng vào Lời Chúa. Hoàn toàn phó thác cho
Chúa. Để Chúa dẫn đường qua đêm đen mù mịt.
Lạy Thánh Giuse, con cũng đang đi
trong đêm đen. Xin hãy thắp lên trong con những ngọn đèn của Thánh Cả, soi
đường cho con đi đến nơi bình an.
(3) THÁNH GIUSE, GƯƠNG MẪU THỜI ĐẠI
Khi chọn một vị thánh bảo trợ, ta đặt
mình dưới sự chở che cứu giúp của Người và cũng mong noi gương bắt chước đời
sống đức hạnh của Người. Tất cả những ai xin thánh cả Giuse bảo trợ chắc chắn
sẽ được Người chở che gìn giữ, như xưa Người đã gìn giữ Đức Giêsu và Đức Maria
trong cuộc đời dương thế. Nhưng ít có ai noi gương được đời sống của Người. Đó
là một đời sống thánh đức chiếu toả ra những nét đẹp cao
quý mà ta khó bắt chước.
Nét đẹp thứ nhất ở nơi thánh Giuse mà
ta khó bắt chước, đó là đức tính ít nói. Lần giở những trang Tin Mừng, ta thấy
diễn tả nhiều hành động của thánh cả Giuse, nhưng không thấy trích dẫn lời nói
nào của Người. Người làm nhiều nhưng nói ít. Còn ta, ta thương nói nhiều và làm
ít. Tục ngữ Việt nam có câu: Đa ngôn đa quá. Ai nói nhiều sai lỗi nhiều. Thực
vậy trong đời sống có biết bao hiểu lầm phát sinh từ những lời nói thiếu trung
thực. Biết bao đổ vỡ do những lời nói thiếu trách nhiệm gây nên. Biết bao lời
nói trống rỗng không chứa đựng nội dung xây dựng. Biết bao lời nói làm vẩn đục
tâm hồn, vẩn đục môi trường đạo đức, làm ô nhiễm bầu khí
bác ái. Thánh Giacôbê thật chí lý khi nói: “Ai không sai lỗi trong lời nói thì
đó là người hoàn hảo. Người ấy có khả năng kiềm chế toàn thân” (Gc 3,2). Thánh
Cả Giuse đã kiềm chế được lời nói, chứng tỏ Người hoàn toàn làm chủ được bản
thân. Sự im lặng của Người là sự im lặng của kẻ mạnh. Sự im lặng của Người là
sự im lặng của một đời sống nội tâm phong phú. Sự im lặng của Người là sự im
lặng hoạt động đem lại những kết quả tốt đẹp.
Nét đẹp thứ hai ở nơi thánh Cả Giuse
mà ta khó bắt chước, đó là sự vâng lời tuyệt đối. Người luôn vâng lời Chúa, dù
lệnh Chúa truyền chỉ mơ hồ trong cơn mê ngủ, dù lệnh Chúa truyền nhiều khi rất
khó chấp nhận. Làm sao chấp nhận được một phụ nữ đã có thai làm bạn? Không bao
giờ Người thắc mắc, chối từ. Không bao giờ Người tỏ ý ngần ngại trước những
mệnh lệnh khó khăn. Trong mọi nơi mọi lúc, Người luôn vâng lệnh Chúa một cách
mau chóng, tức khắc, vui tươi. Thấy Đức Maria đã mang thai, Người muốn trốn đi,
nhưng khi Chúa tỏ ý muốn Người ở lại nhận Đức Maria làm bạn, Người vâng lệnh
ngay tức khắc. Khi Chúa muốn Người đưa Đức Giêsu và Đức Maria trốn sang Ai cập,
Người đã thức dậy và tức khắc lên đường giữa đêm khuya. Thật là một sự vâng lời
tuyệt đối. Còn ta, trước những lệnh truyền của Chúa, ta có thái độ nào? Nếu ta
không chối từ thì cũng uốn nắn theo ý riêng. Ít nhất cũng thắc mắc, giảm nhẹ.
Nếu có vâng lời thì cũng ngần ngại, chậm trễ thi hành. Sự vâng lời tuyệt đối
nói lên đức tin mãnh liệt vào Chúa. Vì hoàn toàn tin tưởng nên hoàn toàn phó
thác. Vì hoàn toàn phó thác nên hoàn toàn vâng phục. Dù không hiểu, nhưng cứ
dấn bước lên đường. Sự vâng lời tuyệt đối nói lên một lòng mến yêu tha thiết.
Vì mến yêu tha thiết nên sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù không hiểu, cho dù
khó khăn. Thánh Cả Giuse có lòng tin tưởng tuyệt đối và lòng yêu mến tha thiết
đối với Chúa, nên đã vâng lời Chúa một cách tuyệt đối.
Nét đẹp thứ ba ở nơi thánh Cả Giuse mà
ta khó bắt chước, đó là sự khiêm nhường quên mình. Đọc trong Tin Mừng, ta không
bao giờ thấy Người xuất hiện ở những nơi công khai được nhiều người biết đến,
trái lại Người luôn có mặt ở những nơi tối tăm âm thầm. Người không làm những
việc lớn lao trọng đại, nhưng chỉ chu toàn những bổn phận nhỏ bé thông thường.
Một hình ảnh quen gặp là bức vẽ hoạ cảnh Thánh gia trốn
sang Ai cập. Đức Mẹ bế Đức Giêsu ngồi trên lưng lừa. Thánh Giuse đi bộ, dắt lừa
âm thầm trong đêm tối. Tôi có cảm tưởng Người đã tự nguyện hạ mình xuống để
Chúa được tôn vinh. Người đã tự nguyện sống âm thầm để Chúa được nhận biết.
Người đã tự nguyện lùi vào bóng tối để Chúa được xuất hiện trong ánh sáng.
Người đã chấp nhận bị quên lãng để Chúa được yêu mến. Còn chúng ta, chúng ta
thường làm ngược lại. Ta luôn muốn nâng mình lên, nên Chúa thường bị hạ xuống.
Ta luôn muốn phô trương bản thân, nên Chúa bị chìm trong âm thầm. Ta luôn muốn
xuất hiện trong ánh sáng, nên Chúa bị đẩy lùi vào bóng tối. Ta luôn tìm cho
mình được yêu mến, nên Chúa bị chôn vùi trong quên lãng.
Những nhân đức của thánh Cả Giuse thật
khó bắt chước, nhưng đó là những đức tính rất cần cho thời đại chúng ta. Thế
giới ngày nay quá ồn ào, cần có những con người hành động. Thế giới ngày nay đã
chán ngán những lý thuyết, cho dù rất hay, rất đẹp, nên cần có những con người
thực hành, làm chứng nhân. Thế giới ngày nay đang đánh mất niềm tin yêu phó
thác, cần có thánh Cả Giuse như mẫu gương trung tín và khôn ngoan. Thế giới
càng ngày càng tiến đến hưởng thụ, cá nhân chủ nghĩa, đang cần những con người
khiêm nhường, phục vụ, quên mình. Nếu ta biết noi gương những nhân đức của
thánh Cả Giuse, ta sẽ có thể thánh hoá bản thân, củng cố
gia đình và góp phần cải tạo xã hội.
Lạy thánh Cả Giuse, xin hãy chở che
gìn giữ giáo phận chúng con. Amen.
3. Uy quyền và thương xót
HÃY ĐẾN CÙNG GIUSE
Thánh cả Giuse được chọn giữa muôn
người để làm cha nuôi Chúa cứu thế. Ngài là một người khiêm nhường về công
chính, được diễm phúc chăm lo cho Chúa Giêsu mọi thứ, từ nhà ở đến của ăn thức
uống, đã dâng Chúa Giêsu vào đền thờ và cứu thoát khỏi cơn thịnh nộ của Hêrôđê.
Ngài đã làm việc bằng đôi tay chai cứng để đem lại một đời sống vật chất ấm no
cho Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Ngoài tước vị là cha nuôi Chúa Giêsu, ngài còn
là bạn thanh sạch Đức Maria. Điều đó phải giả thiết rằng, ngài hội đủ những
nhân đức trổi vượt. Và sự thánh thiện của ngài phải tương xứng với sự thánh
thiện của Mẹ Maria. Chắc hẳn thánh cả Giuse đã thương yêu mẹ Maria bằng một
tình thương trong trắng. Đã an ủi Mẹ trong những giây phút đau khổ, đã hướng
dẫn Mẹ trên những nẻo đường xa lạ, và đã bảo vệ Mẹ khỏi mọi mưu toan hãm hại.
Chính vì thế mà Đức Hồng y Fulton
Sheen đã quả quyết:
- Mẹ Maria và thánh cả Giuse đã đem
vào trong cuộc hôn nhân của các ngài không chỉ lời hứa trong sạch mà còn là hai
trái tim ngập tràn thương yêu, không ai có thể có được.
Thực vậy, không một người chồng, cũng
như không một người vợ nào có thể yêu thương nhau đến thế. Và Mẹ Maria cũng
không thể trao gửi trái tim mình cho một người nào xứng đáng hơn. Đó là một
cuộc hôn nhân thực sự, nhưng được miễn trừ những quyền lợi xác thịt, đồng thời
cân bằng về nhân đức.
Từ hai tước vị này chúng ta thấy ngài
thực sự là đấng quyền thế.
Đúng thế, ngài là đấng quyền thế nơi
cõi lòng Chúa Cha vì Chúa Cha đã cho ngài tham dự vào chức vụ làm cha, cũng như
trao phó cho ngài sứ mạng cao cả, xứng với niềm tin tưởng tuyệt vời.
Ngài còn là đấng quyền thế nơi cõi
lòng Chúa Con, là Đấng ngài đã yêu thương và chăm sóc suốt những tháng năm sống
nơi trần thế.
Sau cùng, ngài còn là đấng quyền thế
nơi cõi lòng Mẹ Maria, vì ở dưới đất các ngài đã yêu thương và làm đẹp lòng
nhau thế nào, thì bây giờ ở trên trời, chẳng lẽ Mẹ Maria lại không thể đoái
nhìn đến lời cầu bầu của thánh cả Giuse hay sao?
Là đấng quyền thế mà thôi chưa đủ,
ngài còn là đấng đầy lòng xót thương.
Như chúng ta thường nghe nói:
- Đoạn trường ai có qua cầu mới hay.
Thánh cả Giuse là đấng đã trải qua mọi
khổ cực, mọi cay đắng của kiếp người, nên ngài cảm thông với chúng ta hơn hết.
Bởi vậy, cùng với Mẹ Maria và Chúa Giêsu,
thánh cả Giuse, sẽ đặc biệt chăm sóc đến chúng ta và bầu cử cho chúng ta trước
ngai toà Thiên Chúa.
Chính vì thế, hãy chạy đến cùng thánh
cả Giuse trong mọi cơn gian nguy thử thách, vì ngài là đấng quyền thế và đầy
lòng xót thương.
4. Suy niệm của ĐGM. Bùi Tuần
Suy niệm 1. THÁNH GIUSE THINH LẶNG
Đọc Phúc Âm để tìm hiểu thánh Giuse,
tôi thấy một bầu khí âm thầm bao phủ Ngài. Có một chọn lựa khiêm nhường trong
bầu khí đó. Khiêm nhường ấy đầy khó nghèo và khôn ngoan.
Ngắm nhìn các ảnh tượng thánh Giuse,
tôi thấy lòng sùng kính các nơi dành cho thánh Giuse thực rất phong phú và đa
dạng.
Nhưng năng lui tới thánh Giuse trong
đời sống hằng ngày, nhất là qua các giờ phút cầu nguyện, gẫm suy, tôi thấy
thánh Giuse rất gần gũi, rất sống động, nhất là rất dễ thương. Có một điểm dễ
thương nơi Ngài đã gây ấn tượng sâu sắc nơi tôi, đó là sự thinh lặng của Ngài.
Sự thinh lặng của Ngài là trường dạy
tôi về tu đức, mục vụ và truyền giáo. Tôi gọi đây là sự thinh lặng thánh.
Bởi vì không phải thinh lặng nào cũng
tốt cả. Ai cũng biết có vô số thứ thinh lặng tiêu cực. Như thinh lặng vì kiêu
căng. Thinh lặng vì lập dị. Thinh lặng vì dốt nát. Thinh lặng vì sợ sệt. Thinh
lặng vì bất cần. Thinh lặng vì dửng dưng. Thinh lặng vì hờn giận. Thinh lặng vì
ích kỷ vv...
Trái lại, sự thinh lặng của thánh
Giuse là một hoạt động thường xuyên tích cực.
1. Trước hết sự thinh lặng của thánh
Giuse tích cực ở chỗ Ngài luôn vâng phục đức tin.
Ngài tin con trẻ mà thiên thần báo
mộng sẽ sinh ra bởi Đức Maria, đúng thực là “Đấng Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa
ở cùng chúng ta” (Mt 1,23). Cho dù gặp muôn vàn thử thách, Ngài vẫn vững tin:
Đấng Thiên Chúa ở cùng chúng ta đó chính là Con Thiên Chúa giáng trần. Con trẻ
đó chính là Đấng cứu thế.
Ngài tin Thiên Chúa thương yêu Ngài
một cách hết sức đặc biệt. Ngài biết tình thương đặc biệt Chúa dành cho Ngài là
hoàn toàn nhưng không, chứ không phải do công phúc nào của Ngài.
Ngài tin vào sứ vụ Chúa trao phó cho
Ngài là vô cùng lớn lao. Sứ vụ đó là bảo vệ Đức Mẹ Maria và Chúa Giêsu. Ngài
biết Chúa Giêsu sẽ làm chuyện lớn, nhưng bề ngoài chưa thấy có gì là lớn. Thực
nhiệm mầu. Ngài chỉ biết tin. Ngài chưa hiểu hết. Nhưng không thắc mắc. Một sự
kín đáo trong niềm tin đầy khiêm tốn, với nhận thức sâu sắc về tình trạng khó
nghèo, bất xứng của mình, đó là một sự thinh lặng đáng kính phục.
Bảo vệ Đức Mẹ và Chúa Giêsu trong hoàn
cảnh thời đó nơi đó đầy khó khăn là một trách nhiệm rất nặng nề, đòi nhiều khôn
ngoan sáng suốt và đức tin vững vàng. Ngài đã tin vững vàng và khôn ngoan sáng
suốt trong thinh lặng. Thinh lặng đó không phải vì sợ. Nhưng vì vâng phục đức
tin.
Tin Mừng là một mầu nhiệm “vốn được
giữ kín từ ngàn xưa” (Rm 16,25) sẽ được biểu lộ, sẽ được thông báo cách nào,
lúc nào, bởi ai, cho ai, thì phải tuỳ ở Thiên Chúa là Đấng khôn ngoan thượng
trí mà thôi. Chúa muốn như vậy (Rm 16,27).
Tôi thiết nghĩ thánh Giuse đã có đức
tin như thế, và đã vâng phục đức tin đó. Vì thế mà Ngài khiêm tốn thinh lặng,
Ngài tin rằng: Sứ mạng Chúa trao cho Ngài không phải là loan báo, mà là bảo vệ
và giữ kín.
2. Ngoài ra, sự thinh lặng của thánh
Giuse là rất tích cực ở chỗ Ngài được âm thầm đào tạo để có một sự tự do mới.
Đọc Sách Thánh và chuyện các thánh, tôi thấy
Thiên Chúa có một lối đào tạo độc đáo đối với các người của Ngài. Khi Thiên
Chúa tính chuyện trao cho ai một sứ mệnh khó khăn, Ngài thường đưa họ vào sa
mạc. Hoặc sa mạc địa lý là nơi vốn thanh vắng. Hoặc sa mạc tâm hồn là nơi phải
thinh lặng.
Ông Môisen vào sa mạc Madian.
Thánh Gioan tiền hô vào sa mạc Giuđê.
Thánh Phaolô vào sa mạc Syria.
Thánh Benedictô lên núi Subiacô.
Thánh Phanxicô khó khăn vào hang
Assisi.
Chính Chúa Giêsu vào sa mạc 40 đêm
ngày.
Đối với thánh Giuse, sa mạc là tâm hồn
thinh lặng của Ngài. Trong sự thinh lặng của sa mạc tâm hồn, Chúa đào tạo cho
Ngài có một sự tự do mới. Đó là một sự tự do biết chọn Chúa là tất cả, chọn ý
Chúa là trên hết. Một sự tự do sẵn sàng dứt bỏ ý riêng, để mau lẹ thực thi ý
Chúa.
Đọc Phúc Âm, tôi gặp thấy một cách nói
hay được dùng, khi thuật lại việc phục vụ của thánh Giuse, để vâng phục ý Chúa.
Cách nói đó là sẵn sàng và mau lẹ.
Ngài sẵn sàng đón Maria về nhà mình
(Mt 1,24). Ngài mau lẹ đang đêm, đưa Hài Nhi và Mẹ Ngài trốn sang Ai Cập (Mt
2,14). Ngài liền vội vã chỗi dậy đem Hài Nhi và Mẹ Ngài về đất Israel (Mt
2,21).
Những thái độ đó, được sự thinh lặng
đào tạo, chứng tỏ thánh Giuse có một tâm hồn rất tự do. Không phải tự do đối
với của cải và ý riêng, mà là tự do cho Chúa và cho những việc Chúa muốn.
Tôi có cảm tưởng là Chúa đôi khi cũng
muốn bản thân tôi và những người thuộc về Ngài, phải bắt chước thánh Giuse xưa,
có lúc phải vào sa mạc mà tế lễ Chúa. Tế lễ trong sa mạc là tế lễ trong tình
trạng rất thiếu thốn: Không có nhà thờ, bàn thờ, đồ thờ. Không có những trang
trọng vật chất. Không có cả những nhân đức cần có. Chỉ còn tập trung vào một
mình Chúa đầy tình yêu thương xót. Chỉ còn chính bản thân mình là của lễ mà
thôi. Thiếu tất cả, nhưng được tất cả. Chỉ còn thinh lặng tôn thờ và vâng phục
với lửa thiêng của Chúa Thánh Thần trong tâm hồn mình như tia hy vọng. Sẽ rất
nghèo, nhưng cũng rất vui mừng. Vì thấy mình được thông công vào việc Chúa cứu
độ.
3. Sau cùng, tôi thấy thinh lặng của
thánh Giuse là rất tích cực trong sự hiện diện phong phú của Ngài giữa đời.
Kinh nghiệm cho thấy: Nhiều khi sự
hiện diện thinh lặng vẫn có sức gây được cảm tưởng tốt về Tin Mừng, hơn một sự
hiện diện nhiều lời. Nhất là khi sự hiện diện đó có Chúa ở cùng. Tôi có cảm
tưởng là thời nay tại Việt Nam này, dân chúng vẫn trân trọng và khát khao những
người, tuy không nói, nhưng toả ra được ánh sáng tâm linh, lửa thiêng tâm hồn,
hương thơm từ những giá trị nội tâm. Họ thinh lặng nhưng có chiều sâu tâm hồn,
biết phân định, biết phấn đấu, biết sắp xếp, biết thanh luyện, biết ý tứ, biết
tế nhị.
Điều đó không có nghĩa là thinh lặng
luôn luôn có giá trị hơn nói. Tôi thiết nghĩ chọn thinh lặng hay chọn nói là
một chọn lựa tuỳ ơn gọi. Các ơn gọi và các ơn thánh rất khác nhau. Con đường
tốt hơn ta nên chọn là con đường mà sứ vụ Chúa trao cho ta, con đường mà hoàn
cảnh chỉ cho ta, con đường mà ta thấy thích hợp cho tính tình và khả năng của
ta, con đường mà ta cho rằng có thể thực hiện tốt hơn việc mến Chúa yêu người
trong những hoàn cảnh cụ thể, đúng với yêu cầu của thời điểm.
Riêng tôi, trong năm Mân Côi này, tôi
xin thánh Giuse cho tôi và mọi người chúng ta
- biết thinh lặng hơn để nghe ý Chúa,
- biết thinh lặng hơn để suy niệm các
mầu nhiệm Mân Côi,
- biết thinh lặng hơn để đón nhận ơn
cứu độ,
- biết thinh lặng hơn để cộng tác vào
chương trình cứu độ,
- biết thinh lặng hơn để khám phá ra
những kỳ diệu Chúa Thánh Thần đang làm trong các linh hồn,
- biết thinh lặng hơn, để đón nhận
những bất ngờ Chúa gởi đến với đức tin sáng suốt.
Hình như nhiều linh hồn đang được ơn
ấy. Họ là những người đơn sơ tỉnh thức và thinh lặng như thánh Giuse. Họ đang
thinh lặng gieo rắc hạt giống Tin Mừng giữa xã hội Việt Nam hôm nay.
Suy niệm 2. VÀI SUY NGHĨ VỀ SỰ THINH LẶNG NƠI THÁNH GIUSE
Thánh Giuse là người thinh lặng. Tôi
nghĩ là ngài cũng đã nói năng như mọi người bình thường. Nhưng, khi soi dẫn các
thánh sử viết Phúc âm, Chúa Thánh Thần đã chủ ý không muốn ai ghi lại lời nói nào
của thánh Giuse.
Sự kiện đó phải được coi là một lựa
chọn tốt, đề cao sự thinh lặng của thánh Giuse như một vẻ đẹp. Hơn nữa đó cũng
là một bài học đạo đức cho các thế hệ mai sau.
Như vậy, thánh Giuse là một trường học
dạy thinh lặng. Nói đứng ra thầy dậy ở trường này là Chúa
thánh Linh. Vì thế mọi tài liệu bàn về sự thinh lặng của thánh Giuse, nhất là
bài này, chỉ nên được coi là những gợi ý yếu ớt đọc thì cứ đọc, nhưng việc quan
trọng cần làm để hiểu và để học, chính là cầu nguyện với Chúa Thánh Linh.
Riêng trong bài này, xin chia sẻ vài
suy nghĩ riêng tư. Có nghĩa là những suy nghĩ này đã ảnh hưởng đến đời tôi, từ
đó tôi có phần nào kinh nghiệm.
Điểm phát xuất những suy nghĩ sau đây
của tôi là hình ảnh con trẻ Giêsu tại Nagiarét sống bên Đức Mẹ và thánh Giuse
thinh lặng. "Con trẻ dần dần đã lớn lên đầy khôn ngoan và ân sủng, đẹp
lòng Chúa và được người ta thương mến" (Lc 2,52). Theo cái nhìn đó, Thánh Gia là một cộng đoàn Hội Thánh cực nhỏ. Chúa Giêsu, tuy
là con, nhưng là vai chính trong kế hoạch cứu độ, đổi mới con người. Đức Mẹ và
thánh Giuse là những người cộng tác gần gũi nhất. Đây là những cộng tác viên
đắc lực đưa lại kết quả cao. Bởi vì đã góp phần làm cho trẻ Giêsu được nổi
tiếng là phát triển về khôn ngoan và ân sủng, đẹp lòng Chúa và được người ta
mến thương.
Vậy, cộng tác đắc lực của thánh Giuse
là gì? Thưa chính là sự cộng tác thinh lặng. Tất nhiên đây là sự thinh lặng
tích cực. Thinh lặng tích cực đó được thể hiện như thế nào? Trước hết tôi nghĩ
ngay tới sự thinh lặng tu thân.
Thinh lặng tu thân
Phong tục A châu rất coi trọng việc tu
thân. Những người muốn cải cách tôn giáo, chủ trương cứu độ, đổi mới con người
và xã hội, thường phải xây dựng uy tín cho mình trước hết bằng việc tu thân.
Thời này vẫn là thế. Thời xưa còn hơn bây giờ.
Thánh gia là một cộng đoàn đề cao tu
thân. Một cách tu thân bình dân, phổ thông nhưng chất lượng cao. Trong cái ấy,
thánh Giuse là một người tu tại gia. Nội dung tu thân của Thánh
Gia nói chung và của thánh Giuse nói riêng là thực hiện trước những gì mà
chúa Giêsu sẽ rao giảng sau này. Có thể tóm gọn lại là tu thân nhắm mục đích
trở nên một tạo vật mới, dần dần nên giống Chúa là tình yêu
và kết hợp với Ngài là Tình yêu. Muốn được thế phải thực thi thánh ý Chúa, hết
tình yêu mến Ngài và chân thành yêu thương mọi người.
Như vậy, tu thân là hằng ngày vun tưới
chăm sóc những hạt giống tình yêu Chúa đã gieo sẵn trong lòng mình. Tu thân là
hằng ngày học hành tập luyện, để biết tự do chọn điều lành và tự do bỏ điều
xấu. Lựa chọn tốt nhất và quan trọng nhất là chu toàn bổn phận phục vụ của
mình.
Phục vụ tốt là đáp ứng đúng nhu cầu,
bằng đúng việc, với đúng cách, vào đúng lúc. Tất cả trong tình mến Chúa và yêu
người với mức cao nhất.
Nhìn thoáng qua tu thân là như thế,
chúng ta có thể tưởng tu thân là việc đơn sơ. Đúng là đơn sơ, nhưng chính là
một cuộc phấn đấu thinh lặng cam go và thường xuyên với chính mình. Bởi vì có
một vấn đề gai góc đứng đàng sau việc tu thân đó là một sự thực phũ phàng mà
thánh Phao lô đã thực thà thú nhật: "Vẫn biết rằng Lề luật là Thần Khí, nhưng
tôi thì lại mang tính xác thịt, bị bán làm tôi cho tội lỗi. Thực vậy tôi làm gì
tôi cũng chẳng hiểu: Vì diều tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét,
thì tôi lại cứ làm... Tôi biết là sự thiện không có ở trong tôi, nghĩa là trong
xác thịt tôi... Theo con người nội tâm, tôi vui thích luật của Chúa, nhưng
trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một luật khác. Luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí và giam tôi trong luật của
tội là luật vẫn nằm sẵn trong các chi thể của tôi" (Rm 7,14-23).
Như thế, tu thân đòi phải học hành,
tập luyện để biết phân định điều lành điều dữ. Biết rõ rồi, lại phải biết can
đảm chọn lựa điều lành một cách tự do. Chọn rồi, lại phải kiên cường thực hành
điều mình đã tự do chọn lựa. Để được thế phải phấn đấu nhiều lắm, phải từ bỏ
mình nhiều lắm, phải cầu nguyện nhiều lắm.
Tôi dám chắc là Thánh
gia nói chung và thánh Giuse nói riêng đã thực hiện việc tu thân một cách
trọn vẹn từng ngày, từng tháng, từng năm. Suốt 30 năm tu thân trong thinh lặng,
đúng là một hành trình phát triển ơn khôn ngoan và ân sủng, đẹp lòng Thiên Chúa
và được người ta thương mến.
Suy nghĩ trên đây co phép tôi rút ra
một kinh nghiệm về mục vụ và truyền giáo. Đó là người có chức vụ cộng tác với
Chúa vào kế hoạch cứu độ, đổi mới con người và xã hội, sẽ phải quan tâm rất
nhiều đến việc tu thân nơi chính mình. Tu thân một cách thinh lặng là một yếu
tố quan trọng có sức cứu độ. Rất mong kinh nghiệm này của thánh Giuse được sống
lại mạnh mẽ nơi mỗi người tín hữu, nhất là nơi các tông đồ ngày nay, bất kỳ là
giáo sĩ, tu sĩ hay giáo dân.
Thinh lặng gặp gỡ Chúa trong cầu
nguyện
Kinh nghiệm cho thấy: Sự khôn ngoan và
ân sủng của Chúa được ban dồi dào cho những người thực sự
tu thân. Và kinh nghiệm còn cho thấy: Sự khôn ngoan và ân sủng của Chúa còn
được trao ban rất dồi dào cho những người gặp gỡ Chúa trong cầu nguyện.
Một nơi thuận lợi để Chúa gặp gỡ con
người, chính là nơi thinh lặng: "Ta sẽ dẫn nó vào sa mạc và sẽ nói với
lòng nó" (Ose 2,14). Sa mạc là biểu tượng nơi yên
tĩnh. Nơi yên tĩnh là không gian thinh lặng, và nhất là tâm hồn thinh lặng.
Ai cầu nguyện suy gẫm và chiêm niệm
trong thinh lặng sẽ dễ gặp được Chúa. Và khi Chúa đã đến với lòng họ, Chúa lại
làm cho lòng họ càng thinh lặng hơn. Để rồi lúc đó sự thinh lặng trở nên đầy sự
hiện diện của Thiên Chúa.
Trong gặp gỡ thinh lặng này, con người
không còn tìm hiểu Chúa nữa, mà là có chính Chúa. Họ cảm nghiệm được Chúa là
tình yêu, là hạnh phúc của mình. Lúc đó con người sẽ thấy mọi sự đều rất đơn
giản. Bất cứ việc gì tốt mình làm mặc dù bề ngoài coi là rất bé nhỏ, rất âm
thầm, nhưng nếu làm với một tình mến lớn lao, chỉ vì Chúa, thì sẽ là việc rất
giá trị có sức cứu độ, đổi mới bản thân, đổi mới con người và xã hội.
Trong cuộc gặp gỡ ấy, con người cũng
sẽ thấy rõ mình hơn. Mình chẳng là gì, chẳng thể làm gì có
sức cứu độ nếu không có sự hỗ trợ của Chúa. Do đó mà phải chết đi cho chính
mình để quyền năng Chúa ngự trị hoàn toàn trong con người của mình, từ lớp ý
thức đến lớp tiềm thức và vô thức sâu thẳm, từ trí khôn cho đến ý chí và tình
cảm, ký ức, trí vẽ và mọi tiềm năng sáng tạo.
Người học hành cần thinh lặng. Người nghiên cứu suy nghĩ cần thinh lặng. Người sáng tạo cần thinh
lặng. Người tìm minh triết cần thinh lặng. Người hồi tâm cần thinh lặng. Phương
chi người muốn gặp gỡ, lắng nghe Chúa càng cần phải thinh lặng. Bởi vì Chúa
muốn được thờ phượng trong tinh thần và trong chân lý, chứ không hài lòng với
những hình thức ồn ào. Và bởi vì Chúa chỉ nói nhỏ nhẹ với những tâm hồn thinh
lặng. Và bởi vì ơn đổi mới con người cũng chỉ được thực hiện nơi những con
người khiêm tốn, thinh lặng.
Thánh Giuse, cần cù, nhiệt thành, tâm
hồn khát khao tuân phục thánh ý Chúa, không bị ràng buộc bởi bất cứ kiêu căng
ích kỷ nào. Đoá là một thinh lặng thuận lợi co việc cầu
nguyện sống thân mật với Chúa, lắng nghe được ý Chúa.
Thời gian thinh lặng cầu nguyện nơi
thánh Giuse là suốt đời mình. Dài mấy chục năm. Đó là một cộng tác quí báu vào công trình cứu độ của Chúa. Đây là một gương sáng
rất quan trọng ma mọi người đang cộng tác với Chúa tại Việt Nam hôm nay cần suy
nghĩ và bắt chước.
Bởi vì tôi thấy hiện nay sự thinh lặng
cầu nguyện đang có chiều hướng giảm dần, nhường chỗ cho những hình thức thờ
phượng và hoạt động tôn giáo nhiều khi quá ồn ào, trình diễn, chiếu lệ, phô
trương, cạnh tranh, lố lăng. Thinh
lặng cảm thương thân phận con người đau khổ
Bất cứ ở đâu và ở thời điểm nào, lịch
sử những người làm cách mạng chân chính đều làm chứng họ là những trái tim rực
cháy lửa cảm thương số phận dân mình. Họ sống không những vì dân, cho dân,
nhưng nhất là gân dân, giữa dân và như dân. Dân nói đây là lớp dân khổ đau. Họ
đồng cảm nỗi lo nỗi khổ của lớp người đau khổ lo âu. Họ cùng trải quạ những
hoàn cảnh khó khăn bế tắc như lớp người nghèo khổ nhất.
Trong ba năm đi rao giảng, Chúa Giêsu
tỏ ra Ngài đã có những thương cảm đặc biệt sâu sắc đối với mọi thứ người đau
khổ. Riêng đối với những người tội lỗi, Chúa Giêsu đã không
ngại yêu thượng gần gũi, tìm đến, với tất cả tấm lòng cảm thương lạ lùng chưa
từng thấy "Thầy không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người
tội lỗi sám hối ăn năn" (Lc 5,32).
Tôi nghĩ là trước đó thánh Giuse cũng
đã âm thầm cộng tác với Chúa Giêsu trong lãnh vực cảm thương. Suốt mấy chục năm
tại Nagiareth, thánh gai nói chung và thánh Giuse nói riêng đã được dân nghèo
coi như những người thân thương của họ. Và nhất là những người tội lỗi đã coi
các Ngài như những người hiểu họ, thương họ, cảm hoá được
họ và lôi kéo họ về đàng lành.
Những cảm thương của thánh Giuse dành
cho những người tội lỗi là rất sâu sắc. Bởi vì ngài được Đấng cứu độ chia sẻ
cho sự thực về những nỗi kinh hoàng mà những kẻ tội lỗi sẽ phải gánh chịu. Nói
cho đúng ra, thì không phải Chúa sẽ phạt họ, nhưng chính những việc xấu của họ
sẽ kết án họ. An rất nặng nề, rất đáng sợ.
Vì cảm thương số phận người tội lỗi,
thánh Giuse coi việc cứu con người khỏi xiềng xích tội lỗi là ưu tiên, hàng
đầu. Xiềng xích do tính xấu xác thịt, xiềng xích do thói xấu thế gian, xiềng
xích do ác quỉ Sa tan, tất cả làm nên một hệ thống mãnh lực ghê gớm nô lệ hoá con người tội lỗi.
Giải cứu họ là cả một thách đố lớn.
Khuyên bảo dạy đỗ chỉ là một phương cách thô sơ nhất. Trừng trị, đe doạ cũng vẫn chỉ là một cách may ra sinh
kết quả tạm thời. Sau cùng Chúa Giêsu đã hết sức cầu nguyện và tự hiến mình
chịu chết để đền tội thay cho tội nhân.
Những tội nhân sẽ chỉ được cứu, nếu họ
biết đón nhận ơn tha thứ và cộng tác vào việc cứu độ của
họ. Thực tế cho thấy rất nhiều người đã không biết đón nhận
ơn cứu độ, đã không cộng tác vào ơn cứu độ. Đây là một thảm
hoạ kinh hoàng, mà thánh Giuse đã thinh lặng cảm nhận. Do
đó ngài đã âm thầm hiến dâng đời mình để cam lòng chịu mọi hy sinh cùng với
Chúa Giêsu dấn thân vào con đường cứu độ. Giai đoạn sau
cùng của Chúa Giêsu là sự thinh lặng chịu chết trên cây
thánh giá. Thánh giá là khí cụ cứu độ. Tôi nghĩ là thánh Giuse cũng đã phần nào
chia sẻ tất cả những chặng đường cứu độ của Chúa Giêsu. Chia sẻ một cách thinh
lặng nhưng đã gây được kết quả tốt cho nhân loại. Sám hối,
sửa mình, đổi mới cách sống, trở về đàng lành, đó là những việc rất cần có ơn
thánh giá mới thực hiện được
Thinh lặng bảo vệ kế hoạch cứu độ của
Thiên Chúa
Đe cứu độ nhân loại, Thiên Chúa có kế
hoạch riêng của Ngài. Trong kế hoạch đó, Thiên Chúa chọn một số người. Mỗi
người được trao nhiệm vụ nhất định, để thi hành tại những nơi nhất định và
trong thời điểm nhất định. Thánh
Giuse được trao trách nhiệm bảo vệ Chúa Giêsu và Đức Mẹ. Chắc là ngài cũng biết
nhiều chuyện về Chúa Giêsu và Đức mẹ Nhưng ngài thinh lặng. Ngài là người bảo
mật tối đa. Ngài là người thận trọng tuyệt đối với trật tự mầu nhiệm mà Thiên
Chúa đã phần nào soi sáng cho ngài. Đó là phải tuân phục thánh ý Cha trên trời,
như con trẻ Giêsu đã mạc khải: "Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà
Cha của con sao (Lc 2,49).
Với sự thinh lặng và thận trọng đó,
thánh Giuse lùi vào bóng tối. Chính nhờ vậy mà tất cả Tin Mừng đều tập trung
vào Chúa Giêsu. Tập trung vào Chúa Giêsu, đó là điểm căn bản của kế hoạch cứu
độ. Điểm căn bản này đã được thánh Giuse thực hiện một cách triệt để, khi ngài
khiêm tốn ẩn mình vào thinh lặng hoàn toàn.
Phải chăng đây cũng là gương để chúng
ta chỉnh đốn lại cách sống đạo. Khi mà nhiều nơi mục vụ xem ra càng ngày càng
bớt tập trung vào Đức Kitô để đến nỗi trên thực tế, nơi nhiều người và nhiều
cộng đoàn, Chúa Giêsu thực sự trở nên mờ nhạt, cô đơn, giữa những sùng kính phụ
thuộc càng ngày càng đua nhau phát triển tưng bừng.
Thiết tưởng một sự kiện như thế giữa
một tình hình Hội Thánh đang có nhiều vấn đề phức tạp không
là dấu chỉ của một lòng đạo phát triển khôn ngoan và ân sủng.
Khi tĩnh tâm tại các tu viện chiêm
niệm, tôi cảm thấy thấm thía một nhu cầu khẩn cấp hiện nay của tu đức, mục vụ
và truyền giáo. Nhu cầu khẩn thiết đó là sự thinh lặng mà
tích cực tôi vừa trình bày ở trên. Thinh lặng tu thân, thinh lặng gặp gỡ Chúa
trong cầu nguyện, thinh lặng cảm thương số phận những người khổ đau tội lỗi, thinh lặng bảo vệ kế hoạch cứu độ của Chúa. Những
đấng hiện nay đang gây được ảnh hưởng rộng lớn trong việc đổi mới con người, xã
hội và Hội Thánh như thánh nữ Têrêsa thành Lisieux, Mẹ Têrêsa Calcutta, Anh
Charles de Foucauld, đều là những người đã thinh lặng nhưng tích cực trong bốn
lãnh vực nói trên. Thiết tưởng các vị đó đã đi con đường thinh lặng của thánh
Giuse. Thời nay, nhất là tại Việt Nam này, người ta quá nhàm chán với những thứ
người ồn ào la lối về cái rác nơi mắt người khác, còn cái xà nơi mắt mình thì
lại không thấy (Lc 6,41-42).
Con đường thinh lặng mà tích cực đang
mở rộng. Chúa tha thiết mời gọi chúng ta đi vào. Nguyện xin thánh Giuse giúp đỡ
chúng ta biết mộ mến con đường đó. Hy vọng bằng con đường đó, chúng ta chứng
minh được chúng ta là những người thực sự có sự khôn ngoan và ân sủng của Chúa,
đẹp lòng Chúa và đáng được người ta mến thương, tin cậy.
5. Người gia trưởng gương mẫu
Truyện Thánh Giuse theo Phúc Âm thì ngắn gọn
lắm: Thánh Giuse là chồng của Đức Mẹ, Mẹ của Chúa Cứu Thế. Khi Mẹ Maria đã đính
hôn với Thánh Giuse thì một hôm, Thiên Thần của Thiên Chúa có tên là Gabriel
hiện đến và loan tin rằng Mẹ sẽ thụ thai và hạ sinh Chúa Cứu Thế, Con Thiên
Chúa. Chín tháng sau, những điều loan báo đây được thực hiện đầy đủ. Khi Chúa
Giêsu sinh ra thì Thánh Giuse trở thành Cha Nuôi, Đấng Bảo Vệ và Thày Dạy của
Ngài. Thánh Giuse giữ vai trò là Quản Gia, là Gia Trưởng trong thánh gia thất
Nazareth.
Tình yêu và sự trung tín của Ngài đối
với gia đình thì mọi người đều biết. Ngài đã sống với bà vợ trẻ. Ngài chấp nhận
sự đầu thai và hạ sinh nhiệm lạ. Để bảo vệ Mẹ Maria và Hài Nhi, Ngài đã vội vã
và can đảm trốn sang Ai Cập ngay lúc ban đêm. Khi Chúa Giêsu lên mười hai tuổi,
Ngài dẫn Mẹ Con lên đền thánh. Lúc trở về đã mất liên lạc với Chúa Giêsu và Thánh
Cả đã phải vất vả lo lắng tìm kiếm 3 ngày trời. Thời đó không có cảnh sát,
không có Internet, không có các phương thế truyền thông như ngày nay... tất cả
phải dùng sức lực mà tìm mà kiếm.
Có hai chi tiết trong đời Thánh Cả
chúng ta muốn nhắc lại ở đây: Việc mang Con đi trốn và việc đi tìm Con.
Đem Con đi trốn
Thánh Giuse biết được người Con siêu
việt này là Con Thiên Chúa nhưng thực tế Ngài lại tỏ ra rất yếu đuối, bất lực.
Khi người ta đe doạ sẽ giết chết thì đã không tự động trốn
thoát, hay tấn công lại kẻ thù của mình. Trái lại đã cậy dựa vào sự che chở của
Thánh Giuse. Lý do để trốn cũng đã đòi hỏi nơi Thánh nhân một niềm tin tuyệt
đối vào Lời của Chúa. Dù trước mặt Ngài Chúa Giêsu chỉ là một em nhỏ sơ sinh
rất yếu đuối, nhưng Ngài tin tưởng không chút hồ nghi: Đây là Thiên Chúa Toàn
Năng, Đấng mà các tiên tri đã loan báo và là Đấng giải thoát Dân Chúa khỏi nô
lệ.
Ra đi trong đêm tối: mù mịt không biết
tương lai như thế nào. Người Con thần thánh này mới sinh ra đã chạy rồi thì còn
cứu ai được? Đi về Ai Cập như là một chuyến đi đày biệt xứ, những gì sẽ xảy ra
ở đó, sinh sống làm sao, ở chỗ nào, đâu có thân nhân gì bên đó... Một đêm đen
dày đặc trước mặt và Giuse đã can đảm với đức tin như đèn sáng soi, Ngài đã
băng mình vào bóng đêm như người con nhỏ sà vào lòng mẹ với trọn niềm tin
tưởng.
Những người con Chúa ban cho mỗi gia
đình là hồng ân của Chúa. Thông thường chúng ta ghi nhận điều đó vì Chúa phú
bẩm vào trái tim chúng ta tình yêu tự nhiên đối với con cái. Nhưng cũng có
những lần, những lúc, những trường hợp chúng ta khó nhìn nhận những người con
là hồng ân của Thiên Chúa, là phúc lành của Ngài ban cho gia đình. Nhưng các em
trở nên gánh nặng cho gia đình và trở nên đối tượng cho những cuộc bắt bớ của
tệ đoan xã hội. Có lẽ các bậc phụ huynh còn gặp những cảnh khó khăn hơn mang
con trốn trong đêm tối. Nhưng niềm tin mà Thánh Giuse phải nắm giữ chắc chắn
lớn hơn vì người Con yếu đuối trước mặt Ngài là Chúa Trời Đất, Chúa của cả bạo
chúa Herod. Ngài nêu gương cho ta và khích lệ ta nên vững tin dù trước những
hoàn cảnh coi như phải chết đi để giữ vững niềm tin.
Tìm Con đi lạc
Một biến cố cuối cùng mà Thánh Kinh
nói đến việc làm của Thánh Cả Giuse đó là việc Ngài, với tư cách là gia trưởng,
hướng dẫn Đức Mẹ và Thiếu Niên Giêsu đi lên Đền Thánh dự lễ hội trong dịp Lễ
Vượt Qua. Người Con mới lớn được dẫn đi lễ chầu tại trung tâm tôn giáo của Dân
Chúa, không biết vì lý do gì đã không đi chung với Cha Mẹ. Trên chuyến đi trở
về Nazareth, sau khi đi được một ngày đường Cha Mẹ mới khám phá ra Chúa Giêsu
không đi với ai nên Ông Bà đã phải tất tưởi trở lại Thành
Thánh để tìm người Con mà Thiên Chúa đã trao phó cho Ông Bà.
Không biết ai sẽ chịu trách nhiệm về
việc đi lạc này nhưng chắc chắn Thánh Giuse và Đức Mẹ đã phải đau khổ rất nhiều
khi lạc mất người Con quí trọng này. Mặc dù tin nhận Con mình là Thiên Chúa
nhưng Thánh Giuse và Đức Mẹ đã dồn hết nỗ lực để đi tìm, đi kiếm... Sau ba ngày
mới thấy con. Trong những ngày sầu khổ đó chắc hẳn đức tin của Thánh Giuse bị
thử thách rất nhiều.
Trong câu truyện này chúng ta thấy một
sự rất gần gũi giữa hoàn cảnh của Thánh Gia và của các gia đình chúng ta ngày
nay. Vấn đề con cái đã là vấn đề lớn chi phối các gia đình. Chúng ta nên làm
gì? Hãy bắt chước Thánh Giuse: Đi tìm. Tìm con trong mọi góc xó, mọi nẻo đường,
mọi cơ hội. Tìm để gặp con trong lối suy tư, trong ý định tuổi trẻ của chúng.
Tìm gặp con nơi học đường, trong chúng bạn, trong các sinh hoạt hàng ngày hay
trong những biến cố ngoại thường. Có lẽ nhiều cha mẹ đã lạc con ngay trong học
đường, không biết con học gì, nhà trường ra sao, các thầy cô như thế nào,
chương trình học có gì trở ngại cho con em không? Hay nhiều cha mẹ đã lạc con
trong lũ bạn bè vô danh vì cha mẹ chẳng biết con chơi với ai, chơi ở đâu, lúc
nào.
Muốn đi tìm thì phải hy sinh, phải
quên mình, bỏ ăn, bỏ ngủ như Thánh Giuse và Đức Mẹ. Kiên nhẫn và không đầu
hàng. Các Ngài lạc mất một ngày mà phải tìm đến ba ngày. Chúng ta tìm con để
gặp được các em có lẽ không phải ba ngày nhưng là một cuộc tìm kiếm trường kỳ.
Sau cùng chắc chắn những cha mẹ tìm con cái sẽ gặp.
Cha Mẹ không biết việc của con sao?
Làm sao Cha Mẹ biết được. Con là một Mầu Nhiệm đối với Cha Mẹ. Cả đời Cha Mẹ là
một cuộc tìm kiếm không ngừng đề gặp Con. Chúng ta cũng có thể nói được như vậy
đối với những người con mà Thiên Chúa ban cho chúng ta.
Nguyện xin Thánh Cả Giuse giúp chúng
ta theo gương Ngài thực hiện việc phục vụ trong gia đình, cố gắng
để mang con đi trốn, và nhất là đi tìm con.
6. Thánh Giuse, người sống theo lời Chúa
Không biết từ bao giờ, người Công giáo
chúng ta vẫn thường gọi thánh Giuse là “Thánh Cả”. Khi gọi thánh Giuse với danh
xưng như thế, phải chăng chúng ta muốn nói đến sự cao trọng, lớn lao của ngài.
Thế nhưng, đọc suốt Thánh Kinh, chúng ta không bắt gặp một lời nào của thánh
Giuse. Thánh Kinh chỉ ghi lại những việc làm của thánh Giuse như: đón Đức Maria
về nhà, đưa Mẹ Maria về Bêlem đăng ký sổ bộ, đưa Thánh Gia trốn sang Ai Cập rồi
trở về định cư tại Nazareth, cùng với Đức Maria dâng Con lên Đền thờ và cuộc
hành hương lên Giêrusalem khi Hài Nhi Giêsu lên 12 tuổi. Những việc làm này
nhìn qua thật đơn giản nhưng lại có một điểm chung, đó là tất cả đều làm theo
lời dạy của Thiên Chúa. Và phải chăng, đây là điều làm cho thánh nhân trở nên
cao trọng.
Thật vậy, chúng ta chỉ có thể trở nên
cao trọng khi sống theo lời Chúa. Vì lúc đó, chúng ta không chỉ là thắng một
trận chiến, hay thắng một người nào khác từ bên ngoài, nhưng là chiến thắng
chính mình. Và đây mới thực sự là cuộc chiến thắng vinh quang nhất. Kinh nghiệm
cuộc sống cũng cho chúng ta thấy rằng, chỉ khi chúng ta làm chủ được mình,
chúng ta mới thật sự là người trưởng thành như lời cha ông chúng ta vẫn thường
nói: “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”. “Bình thiên hạ” nhìn bên ngoài
là một việc lớn, nhưng để làm việc này, thì trước đó cần phải chu toàn một việc
quan trọng và nền tảng hơn, đó là “tu thân”, nghĩa là phải tập làm chủ mình,
hay nói theo cái nhìn đức tin là vượt thắng bản thân, để sống theo lời Chúa.
Luôn cố gắng sống theo lời Chúa cũng
là một đặc điểm của vua Đavít. Vua Đavít mặc dù là một vị đế vương, nhưng vẫn
luôn cố gắng sống theo Lời Chúa mà câu chuyện chúng ta vừa nghe trong bài đọc
một là một ví dụ cụ thể. Lúc đó, sau khi đã bình ổn được đất nước, chấm dứt thù
trong, giặc ngoài, và đã xây dựng cho mình một dinh thự nguy nga, vua Đavít đã
muốn xây một Đền Thờ cho Thiên Chúa. Ông đã bàn bạc việc này với ngôn sứ
Nathan. Nhưng thánh ý Thiên Chúa lại khác. Qua ngôn sứ Nathan, Thiên Chúa đã
cho nhà vua biết rằng: không phải vua xây nhà cho Chúa, nhưng chính Chúa sẽ xây
nhà cho vua, nghĩa là làm cho ngôi báu, cho triều đại của nhà vua được vững bền
như lời Chúa phán: “Ta sẽ là Cha của ngươi, và ngươi sẽ là con Ta. Nhà của
ngươi và triều đại ngươi sẽ vững chắc đến muôn đời trước mặt Ta, ngôi báu ngươi
sẽ vững bền mãi mãi”.
Lời hứa này trước mắt là nói đến vua
Salomon, con của Đavít, một vị vua nổi tiếng vì sự khôn ngoan. Chính vua
Salomon đã xây đền thờ Giêrusalem và xây dựng một triều đại huy hoàng. Nhưng
theo truyền thống từ xa xưa, dân Chúa vẫn coi đây là lời hứa tiên báo về triều
đại của Đấng Messia. Như thế, nhờ luôn lắng nghe và sống theo lời Chúa, vua
Đavít đã nhận được lời hứa trở nên tổ phụ của Đấng Cứu Thế. Lời hứa đó, hôm nay
đã trở nên hiện thực với lời sứ thần của Thiên Chúa báo mộng cho thánh Giuse:
“Hỡi Giuse, con vua Đavít, đừng ngại nhận Maria về nhà làm bạn mình,…bà sẽ sinh
hạ một con trai mà ông đặt tên là Giêsu”. Với việc giao cho thánh Giuse, một
người thuộc dòng dõi vua Đavít đặt tên cho Đức Giêsu, Thiên Chúa đã thực hiện
trọn vẹn lời hứa của mình với vua Đavít.
Tin Mừng thuật tiếp: “Khi tỉnh dậy,
Giuse đã thực hiện như lời thiên thần Chúa truyền”. Thánh Giuse đã làm như lời
thiên thần truyền mà không một lời thắc mắc hỏi han. Điều này cho thấy một đức
tin vững chắc vào Thiên Chúa của thánh Giuse. Thánh nhân đã dám làm những điều
mà theo suy nghĩ tự nhiên là không thể, đó là nhận lãnh sứ mạng làm cha của Con
Thiên Chúa và cũng là Thiên Chúa của mình. Đây không phải là một đức tin mù
quáng, nhưng là một đức tin của người tin rằng Thiên Chúa có thể làm những điều
mà con người không thể. Và chỉ có đức tin đó mới có thể làm cho chúng ta trở
nên công chính trước mặt Thiên Chúa, như lời thánh Phaolô nói về tổ phụ
Abraham: “Mặc dầu tuyệt vọng, ông vẫn tin rằng mình sẽ trở thành cha nhiều dân
tộc, như có lời đã phán với ông rằng: “Dòng dõi ngươi sẽ như thế”. Vì vậy, ông
đã được kể như sự công chính”.
Tin tưởng, lắng nghe và thực hành tất
cả những điều Thiên Chúa dạy là những điều mà thánh Giuse đã làm trong suốt
cuộc sống của mình. Chính vì thế, thánh nhân được gọi là “Thánh Cả”, hay nói
theo cách nói của Thánh Kinh, thánh nhân còn được gọi là: “Người Công Chính” và
được giao một nhiệm vụ quan trọng là trở thành thầy dạy đầu tiên và là “người
gìn giữ Đức Giêsu trong giai đoạn đầu của công trình cứu độ” như chúng ta vừa
nghe trong lời nguyện Nhập lễ.
Tóm lại, chính nhờ đức tin mà thánh
Giuse có thể sống phó thác hoàn toàn cuộc đời của mình trong bàn tay Thiên
Chúa, sẵn sàng làm mọi điều Chúa dạy. Và nếu chúng ta cũng luôn sống theo lời
Chúa như thế, chúng ta sẽ có một giá trị to lớn trước mặt Thiên Chúa.
Mừng lễ thánh Giuse hôm nay trong tư
cách là một người Gia trưởng như tên gọi của ngày lễ đã diễn tả: THÁNH GIUSE
BẠN ĐỨC TRINH NỮ MARIA, gợi lên cho từng người chúng ta nhiều bài học.
Trước hết, theo nghĩa rộng, tôi thiết
nghĩ đây là ngày lễ của tất cả từng người chúng ta đây, không trừ một ai. Bởi
vì nếu gia trưởng là người đứng đầu và chịu trách nhiệm cho một tập thể, thì
phải chăng, từng người chúng ta cũng đang là một gia trưởng cho chính con người
của chúng ta với một tập thể có rất nhiều các bộ phận khác nhau: từ khối óc cho
đến con tim; từ con mắt cho tới tay chân, miệng lưỡi… Do đó, chúng ta cũng phải
chịu trách nhiệm về những suy nghĩ, tình cảm, lời nói và hành động của chúng
ta. Vì thế, bài học đầu tiên, chúng ta học được nơi thánh Giuse là hãy đặt trọn
vẹn con người của chúng ta dưới sự hướng dẫn của Thiên Chúa, như lời của thánh
Phaolô trong thư gởi tín hữu Galata: “Tôi sống, nhưng không phải tôi, mà là
chính Đức Kitô sống trong tôi. Đời sống của tôi lúc này trong thân xác, tôi
sống nó trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và phó nộp mình
vì tôi” (Ga 2, 20). Cụ thể, trước mỗi lời nói, hành động, chúng ta hãy suy
nghĩ, Chúa có muốn tôi nói và làm điều đó không?
Kế đến, đó là ngày lễ của tất cả những
người chịu trách nhiệm về một cộng đoàn: cộng đoàn đó có thể là một gia đình,
nhưng cũng còn là một giáo xứ, một dòng tu, một đoàn thể, một giới, hay đơn
giản hơn: một lớp giáo lý. Trong tư cách là người chịu trách nhiệm trên những
người khác, chúng ta hãy nói gương thánh Giuse, sẵn sàng bỏ ý riêng để thực
hiện ý Chúa. Khi gặp những điều trái ý, chúng ta không vội vàng, không nóng
nảy, nhưng bình tĩnh tìm hiểu thánh ý của Thiên Chúa, rồi giải quyết mọi sự
theo hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.
Giờ đây, nhờ lời bầu cử của Thánh Cả
Giuse, xin cho từng người, từng gia đình chúng ta luôn siêng năng học hỏi và
sống lời Chúa trong mọi cảnh huống của cuộc đời. Nhờ đó, gia đình và cộng đoàn
của chúng ta sẽ luôn sống trong bình an và tình yêu của Thiên Chúa. Amen.