THỨ
SÁU SAU CHÚA NHẬT 2 THƯỜNG NIÊN
NĂM CHẴN
1Sm 24, 3-21; Mc 3,13-19
BÀI ĐỌC: 1Sm 24, 3-21
3 Hôm đó, vua Sa-un lấy trong toàn thể
Ít-ra-en ba ngàn quân tinh nhuệ, và lên đường để tìm bắt ông Đa-vít và người
của ông, ở phía đông các Mỏm Đá Sơn Dương. 4 Vua đến các bãi quây
chiên dê bên đường. Ở đó có một cái hang và vua Sa-un vào đó để đi việc cần. Ông
Đa-vít và người của ông đang ngồi ở cuối hang. 5 Người của ông
Đa-vít nói với ông: "Đây là ngày Đức Chúa phán với ông: "Này ta trao
kẻ thù của ngươi vào tay ngươi, ngươi sẽ đối xử với nó thế nào tuỳ ý.” Ông
Đa-vít đứng dậy và cắt vạt áo khoác của vua Sa-un. 6 Sau đó, ông
Đa-vít áy náy trong lòng vì đã cắt vạt áo của vua Sa-un. 7 Ông bảo
người của ông: "Xin Đức Chúa đừng để tôi làm điều này cho chúa thượng của tôi,
đấng Đức Chúa đã xức dầu tấn phong, là tra tay hại vua, vì người là đấng Đức
Chúa đã xức dầu tấn phong.”8 Nhờ những lời ấy, ông Đa-vít đã ngăn
chặn người của ông, không để cho họ xông vào vua Sa-un.
Vua Sa-un đứng lên, ra khỏi hang và lên đường. 9 Sau
đó, ông Đa-vít cũng đứng lên, ra khỏi hang và kêu đằng sau vua Sa-un rằng:
"Thưa đức vua là chúa thượng con!” Vua Sa-un ngoái lại đằng sau. Ông
Đa-vít sấp mặt sát đất mà lạy. 10 Ông Đa-vít nói với vua Sa-un:
"Tại sao cha lại nghe lời người ta nói rằng Đa-vít đang tìm cách hại cha?11
Hôm nay đây, chính mắt cha thấy Đức Chúa đã trao cha vào tay con, hôm nay,
trong hang; người ta nói đến chuyện giết cha, nhưng con đã thương hại cha và
nói: "Tôi sẽ không tra tay hại chúa thượng tôi, vì người là đấng Đức Chúa
đã xức dầu tấn phong. 12 Thưa cha, xin nhìn xem, vâng, xin nhìn xem
vạt áo choàng của cha trong tay con. Vì con đã cắt áo choàng của cha và không
giết cha, thì xin cha biết và thấy cho rằng tay con không làm điều ác, điều
lỗi, và con đã không phạm tội hại cha, trong khi cha mưu toan lấy mạng sống con.
13 Xin Đức Chúa phân xử giữa con và cha và xin Đức Chúa phạt cha để
trả thù cho con, nhưng tay con sẽ không đụng đến cha. 14 Như tục ngữ
người xưa có nói: "Điều ác từ kẻ ác mà ra", nên tay con sẽ không đụng
đến cha. 15 Đức vua Ít-ra-en đã ra trận để đánh ai? Cha đuổi theo
ai? Một con chó chết! Một con bọ chét!16 Đức Chúa sẽ là trọng tài,
Người sẽ phân xử giữa con và cha. Xin Người nhìn xem và biện hộ cho con, xin
Người phân xử để con thoát khỏi tay cha!”
17 Khi ông Đa-vít nói với vua Sa-un những
lời đó xong, thì vua Sa-un hỏi: "Đa-vít con cha, có phải tiếng của con đấy
không?” Rồi vua Sa-un oà lên khóc. 18 Vua nói với ông Đa-vít:
"Con công chính hơn cha, vì con xử tốt với cha, còn cha thì xử ác với con.
19 Hôm nay con đã tỏ ra là con làm điều tốt cho cha, vì Đức Chúa đã
nộp cha vào tay con mà con đã không giết cha. 20 Có ai gặp kẻ thù
của mình mà cứ để nó đi yên lành không? Xin Đức Chúa thưởng con vì điều tốt con
làm cho cha hôm nay. 21 Giờ đây cha biết rằng chắc chắn con sẽ làm
vua và vương quyền Ít-ra-en sẽ vững mãi trong tay con.
ĐÁP CA: Tv 56
Đ. Xin thương xót con
cùng, lạy Thiên Chúa. (c 2a)
2
Xin thương xót con cùng, lạy Thiên Chúa, xin Ngài thương xót con, này con đến
ẩn náu bên Ngài; dưới bóng Ngài, này con ẩn náu,tới khi nào hết tai hoạ khổ đau.
3
Tôi kêu cầu Chúa Tối Cao, Chúa ban ơn phúc dồi dào cho tôi. 4 Tự
trời xanh, mong Người đưa tay giải thoát, hạ nhục kẻ thù tấn công tôi. Xin Chúa
Trời gửi xuống tình thương và lòng thành tín của Người.
6
Lạy Thiên Chúa, xin biểu thị uy phong khắp cõi trời và chiếu toả vinh quang đầy
mặt đất. 11 Vì tình thương của Ngài cao ngất trời xanh,và lòng thành
tín vượt ngàn mây thẳm.
TUNG HÔ TIN MỪNG: 2
Cr 5,19
Hall-Hall:
Trong Đức Ki-tô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hòa giải với Người, và giao
cho chúng tôi công bố Lời hòa giải. Hall.
TIN MỪNG: Mc 3,13-19
13 Một hôm, Đức Giê-su lên núi và gọi
những kẻ Người muốn. Các ông đến với Người. 14 Người lập Nhóm Mười
Hai, để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng,15
với quyền trừ quỷ. 16 Người lập Nhóm Mười Hai và đặt tên cho ông
Si-môn là Phê-rô,17 rồi có ông Gia-cô-bê con ông Dê-bê-đê, và ông
Gio-an em ông Gia-cô-bê -Người đặt tên cho hai ông là Bô-a-nê-ghê, nghĩa là con
của thiên lôi-,18 rồi đến các ông An-rê, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô,
Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Ta-đê-ô, Si-môn thuộc nhóm Quá
Khích,19 và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt là chính kẻ nộp Người.
KHÔNG
GÌ THÀNH SỰ VÀ TỒN TẠI NGOÀI CHÚA GIÊSU
Từ muôn thuở Thiên Chúa quyết ý tái sinh và chọn con người trong
Chúa Giêsu. Thánh Tông Đồ nói: “Trong Đức
Kitô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước thánh nhan
Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người” (Ep
1,4), nhằm quy tụ cả loài người trở thành chiên của Mục Tử Giêsu được giáo dục
dưỡng nuôi trong một chuồng chiên duy nhất là Hội Thánh Ngài thiết lập (x. Ga
10).
Tuy nhiên không phải hết thảy mọi người được đưa vào Hội Thánh
đều đạt hạnh phúc, có khi trái lại. Vì người Chúa chọn gọi được hạnh phúc hay
bất hạnh còn tùy thuộc và Đức Tin và lòng Mến của người ấy. Để hiểu rõ vấn đề
này dựa vào các Bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay, cho chúng ta những xác tín:
-
Ơn cứu độ là ơn Chúa tiền định cho mọi
người.
-
Làm việc lành để thể hiện lòng sám hối
là đạt đỉnh cao ơn cứu độ.
-
Gạt Lời Chúa đi mà lỳ lợm sống trong tội
thì muôn đời bất hạnh.
I. ƠN CỨU ĐỘ LÀ ƠN CHÚA TIỀN ĐỊNH CHO
MỌI NGƯỜI.
Kinh Thánh viết: “Có gì
tồn tại được nếu Chúa không muốn? Làm sao nó được bảo tồn, nếu Chúa không gọi
đến tên nó” (Kn 11,25 – Bản dịch NTT).
Thực vậy,Tin Mừng hôm nay (Mc 3,13-19) ghi nhận sau khi Đức
Giêsu đã cầu nguyện suốt đêm (x. Lc 6,12), rồi Ngài lên núi gọi 12 ông đến với
Ngài và sai các ông đi rao giảng với quyền trừ quỷ, tên các ông là Simon,
Giacôbê, Gioan, Anrê, Philip ... Tên từng người trong Nhóm Mười Hai này rất
quen thuộc như tên của bao nhiêu người: Xoài, Ổi, Mít, Cam, Chanh, Cột, Kèo,
Mũn, Tẽo, Bi… Nói tắt: sinh ra đời ai cũng có tên cho người khác gọi. Thế mà “có những người không còn ai nhớ nữa, họ qua
đi như chẳng bao giờ có, họ sinh ra mà như chẳng chào đời con cháu của họ cũng
thế thôi1 Nhưng các vị sau đây là những người đạo hạnh, công đức của các ngài
không chìm vào quên lãng. Dòng dõi các ngài luôn được hưởng một gia tài quý báu
đó là lũ cháu đàn con. Dòng dõi các ngài giữ vững các điều giao ước; nhờ các
ngài, con cháu cũng một mực trung thành. Dòng dõi các ngài sẽ muôn đời tồn tại,
vinh quang các ngài sẽ chẳng phai mờ. Các ngài được mồ yên mả đẹp và danh thơm
mãi lưu truyền hậu thế. Dân dân sẽ kể lại đức khôn ngoan của các ngài và cộng
đoàn vang tiếng ngợi khen” (Hc 44,9-15).
Vì vậy mà thánh Tông Đồ nói: “Theo ý muốn và lòng nhân ái của Người, Người đã tiền định cho ta làm
nghĩa tử, nhờ Đức Giêsu Kitô” (Ep 1,5).
II. LÀM VIỆC LÀNH ĐỂ THỂ HIỆN LÒNG SÁM
HỐI LÀ ĐẠT ĐỈNH CAO ƠN CỨU ĐỘ.
Dĩ nhiên Đức Giêsu muốn đặt ông Phêrô làm thủ lãnh Giáo Hội
(Giáo hoàng tiên khởi) là vì Ngài có tự do. Nhưng dầu sao trong truyền thống ơn
gọi, Thiên Chúa luôn chọn người mà thế gian coi chẳng ra gì. Thực vậy
-
không nhận lễ vật của Cain dâng,mà Ngài
nhận của Abel, em ông (x. St 4).
-
Trong gia đình ông Giesê có tám người
con, Chúa bảo ông Samuel đừng xức dầu cho bảy người anh làm vua, mà chỉ xức dầu
cho Đavid, cậu em út trong gia đình (x. 1Sm 16,1-13).
-
Chúa chọn Simon, em ông Anrê, thì quả là
đúng với truyền thống Chúa vẫn từng làm. Nhất là Simon là một trong số 12 môn
đệ, thú nhận mình bất xứng trước mặt Thầy Giêsu, không xứng đáng được Thầy gọi
(x. Lc 5,8). Tội nặng nhất nơi ông Phêrô là Thầy đã tín nhiệm đặt ông làm thủ
lãnh Nhóm Mười Hai, thế mà ba lần ông chối không biết Thầy! Nhưng khi ông vừa
nghe tiếng gà gáy, ông giật mình nhớ lại Lời Thầy báo trước ông là người phản
bội, nên ông bật khóc thảm thiết1 (x. Mt 26,75). Thậm chí dân gian còn đồn vì
khóc nhiều đến nỗi thành rãnh trên má ông. Nhưng ông đã biết sám hối và sẵn
lòng theo Thầy Giêsu bởi chút tình yêu còn lại thúc bách ông đến mất mạng như
Thầy, hầu chuộc lại phần nào tội lỗi của ông (x. Ga 21,18-19).
Để minh chứng Hội Thánh thời sơ khai, cộng đoàn dân Chúa luôn
tôn trọng vai trò thủ lãnh của ông Phêrô, nên bốn danh sách các môn đệ trong
Tân Ước ghi lại, thì ông Phêrô luôn đứng đầu (x. Mt 10,1-4; Mc 3,13-19; Lc
6,12-16; Cv 1,13), để ai hiệp thông với thủ lãnh Phêrô mới làm nên Hội Thánh
Chúa Kitô, được Chúa trao sứ mệnh hòa giải giữa nhân loại tội lỗi với Thiên
Chúa tình thương. Vì thế thánh Tông Đồ nói: “Trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hòa giải với Người, và
trao cho chúng tôi quyền công bố Lời hòa giải” (2Cr 5,19: Tung Hô Tin Mừng),
hầu làm ứng nghiệm Lời kinh: “Tín nghĩa
ân tình nay hội ngộ” (Tv 85/84,11a: ĐC năm lẻ).
Ông Phêrô được Chúa cất nhắc lên hàng khanh tướng như vậy, vì
ông là hiện thân của tác giả thư Do Thái viết: “Đức Giêsu được một tác vụ cao trọng hơn, bởi vì Người là trung gian của
một Giao Ước tốt đẹp hơn; Giao Ước này căn cứ vào lời hứa tốt đẹp hơn. Chúa
phán: “Đây là Giao Ước Ta lập ra với nhà Israel sau những ngày đó. Chúa phán:
“Ta sẽ ghi vào lòng trí chúng, sẽ khắc
vào tâm khảm chúng Lề Luật của Ta; Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng, còn chúng sẽ
là dân của Ta” (Dt 8,6. 10: Bài đọc năm lẻ).
III. GẠT LỜI CHÚA ĐI MÀ LỲ LỢM SỐNG
TRONG TỘI THÌ MUÔN ĐỜI BẤT HẠNH.
Đọc lại danh sách các Tông Đồ mà Tin Mừng Nhất Lãm đã ghi lại,
thì tên Giuđa phản Thầy luôn đứng chót! Bởi vì Giuđa lỳ lợm trong tội ác, hắn
thuộc dòng dõi vua Saolê: Chúa đã sai ngôn sứ Samuel xức dầu tấn phong Saolê
làm vua, để chăm sóc dân Ngài, thế mà ông lại vô ơn và phản bội Đavid (người
tiếp tay với sứ mệnh của ông là đã diệt quân Philitinh bảo vệ dân tộc và ngôi
vua Saolê). Vua Saolê đã đem 3.000 quân truy nã Đavid. Chính trong lúc ấy,
Đavid vẫn cư xử tốt với Saolê, cụ thể như lúc vua Saolê đi việc “cần” trong
hang, Đavid đã lén cắt đuôi áo của vua, mà vua không hay, khi cả hai cùng ra
khỏi hang, lúc đó Đavid gọi vua Saolê và nói: xin vua hãy nhìn phía sau đuôi áo
của vua đã bị cắt, minh chứng cho lòng dạ Đavid không có ác ý hại vua (x. 1Sm
24,3-21: Bài đọc năm chẵn). Lòng trung thành và sự kính trọng của Đavid đối với
vua như thế, mà chẳng bao lâu sau, vua lại đưa 3.000 quân tìm giết Đavid cho
bằng được (x. 1Sm 26,2t).
Lòng độc ác của vua Saolê đối với Đavid chẳng khác nào ông
Václam trong phim “Sám Hối”: Ngày ông Václam đăng quang nhận chức Thị trưởng
của thành phố, ông đã vểnh râu hét lên trong bài diễn văn đọc trước nhân dân: “Tôi có khả năng bắt được con mèo đen trong
phòng tối, cho dù trong phòng tối không có mèo đen!” Hoặc ông Mao Trạch
Đông dùng đủ mọi thủ đoạn dã man để chiếm đoạt của người khác mà lấy làm hãnh
diện, như lời ông nói: “Đầu tôi không có
một mảnh ngói để che, chân tôi không có một cọng rơm để đạp, tôi không có gì để
mất, nhưng tôi có tất cả để chiếm!”
Quả thật Giuđa rất lỳ lợm trong tội ác, dù hắn đã được Thầy
Giêsu nhắc nhở và khiển trách:
-
“Chẳng phải Thầy đã chọn anh em là Nhóm
Mười Hai sao? Thế mà một người trong anh em lại là quỷ!” Người muốn nói về
Giuđa, con ông Simôn Iscariốt; thật thế, chính y, một môn đệ trong Nhóm Mười
Hai, sẽ nộp Người” (Ga 6,70-71).
-
“Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã
chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì hơn!”
Giuđa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Rabbi, chẳng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính
anh nói đó!” (Mt 26,24-25).
Giuđa chọn sống trong tội ác, thì chẳng bao giờ hắn cất lời cầu:
“Xin thương xót con cùng, lạy Thiên Chúa”
(Tv 57/56,2: ĐC năm chẵn).
Bởi vì Giuđa không trung thành với Giao Ước của Thầy Giêsu, nên
Thầy bỏ mặc nó (x. Dt 8,9).
THUỘC LÒNG
Cả người bạn thân con hằng tin cậy, đã
cùng con chia cơm sẻ bánh, mà nay cũng giơ gót đạp con
(Tv 41/40,10).
Ai yêu mến Thiên Chúa, thì Ngài đồng
công cộng tác biến mọi sự, kể cả sự dữ xảy đến cũng trở nên tốt đẹp
(Rm 8,28).
Lm
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH