NĂM C
BÀI ĐỌC I: Kn.18, 6-9
6 Lạy Chúa, đêm vượt qua đã được báo trước cho cha ông chúng
con, để khi biết chắc lời hứa mình tin là lời hứa nào các ngài thêm can đảm. 7
Dân Chúa đã trông đợi đêm ấy như đêm cứu thoát người chính trực và tiêu diệt kẻ
địch thù. 8 Quả vậy, Chúa dùng hình phạt giáng xuống đối phương để
làm cho chúng con được rạng rỡ và kêu gọi chúng con đến với Ngài. 9
Con lành cháu thánh của những người lương thiện âm thầm dâng lễ tế trong nhà.
Họ đồng tâm nhất trí về luật sau đây của Thiên Chúa, là trong dân thánh, có
phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia. Và ngay từ bấy giờ, họ đã xướng lên những
bài ca do cha ông truyền lại.
ĐÁP CA: Tv 32
Đ.
Hạnh phúc thay dân nào Chúa chọn làm gia nghiệp. (c.12b)
1 Người công chính hãy
reo hò mừng Chúa, kẻ ngay lành, nào cất tiếng ngợi khen. 12 Hạnh
phúc thay quốc gia, được Chúa làm Chúa Tể. Hạnh phúc thay dân tộc, Người chọn
làm gia nghiệp.
18 Chúa để mắt trông nom
người kính sợ Chúa, kẻ trông cậy vào lòng Chúa yêu thương, 19 hầu
cứu họ khỏi tay thần chết, và nuôi sống trong buổi cơ hàn.
20 Tâm hồn chúng tôi đợi
trông vào Chúa, bởi Người luôn che chở phù trì. 22 Xin đổ tình
thương xuống chúng con, lạy Chúa, như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.
BÀI ĐỌC II: Dt.11,1-2.8-19
1
Thưa anh em, đức tin là bảo đảm cho những điều ta hy vọng, là bằng chứng cho
những điều ta không thấy.2 Nhờ đức tin ấy, các 8 Nhờ đức
tin, ông Áp-ra-ham đã vâng nghe tiếng Chúa gọi mà ra đi đến một nơi ông sẽ được
lãnh nhận làm gia nghiệp, và ông đã ra đi mà không biết mình đi đâu.9
Nhờ đức tin, ông đã tới cư ngụ tại Đất Hứa như tại một nơi đất khách, ông sống
trong lều cũng như ông I-xa-ác và ông Gia-cóp là những người đồng thừa kế cũng
một lời hứa,10 vì ông trông đợi một thành có nền móng do chính Thiên
Chúa vẽ mẫu và xây dựng.11 Nhờ đức tin, cả bà Xa-ra vốn hiếm muộn,
cũng đã có thể thụ thai và sinh con nối dòng vào lúc tuổi đã cao, vì bà tin
rằng Đấng đã hứa là Đấng trung tín.12 Vì thế, do một người duy nhất,
một người kể như chết rồi mà đã sinh ra một dòng dõi nhiều như sao trời cát
biển, không tài nào đếm được.13 Tất cả các ngài đã chết, lúc vẫn còn
tin như vậy, mặc dù chưa được hưởng các điều Thiên Chúa hứa; nhưng từ xa các
ngài đã thấy và đón chào các điều ấy, cùng xưng mình là ngoại kiều, là lữ khách
trên mặt đất.14 Những người nói như vậy cho thấy là họ đang đi tìm
một quê hương.15 Và nếu quả thật họ còn nhớ tới quê hương mình đã bỏ
ra đi, thì họ vẫn có cơ hội trở về.16 Nhưng thực ra các ngài mong
ước một quê hương tốt đẹp hơn, đó là quê hương trên trời. Bởi vậy, Thiên Chúa
đã không hổ thẹn để cho các ngài gọi mình là Thiên Chúa của các ngài, vì Người
đã chuẩn bị một thành cho các ngài.
17 Nhờ đức tin, khi bị thử
thách, ông Áp-ra-ham đã hiến tế I-xa-ác; dù đã nhận được lời hứa, ông vẫn hiến
tế người con một.18 Về người con này, Thiên Chúa đã phán bảo: Chính
do I-xa-ác mà sẽ có một dòng dõi mang tên ngươi.19 Quả thật, ông
Áp-ra-ham nghĩ rằng Thiên Chúa có quyền năng cho người chết trỗi dậy. Rốt cuộc,
ông đã nhận lại người con ấy như là một biểu tượng.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt
24,42a.44
Hall-Hall: Anh em hãy canh thức và hãy sẵn sàng luôn, vì chính giờ phút anh em
không ngờ, thì Con Người sẽ đến. Hall.
TIN MỪNG: Lc.12, 32-48
Một hôm, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: 32
"Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của
Người cho anh em.
33 "Hãy bán tài sản của mình đi mà
bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao
hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá.34 Vì
kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó.
35 "Anh em hãy thắt
lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn.36 Hãy làm như những người đợi chủ đi
ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay.37 Khi chủ
về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo
thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục
vụ.38 Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh
thức như vậy, thì thật là phúc cho họ.39 Anh em hãy biết điều này:
nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà
mình đâu.40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em
không ngờ, thì Con Người sẽ đến."
41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi:
"Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người?
" 42 Chúa đáp: "Vậy thì ai là người quản gia trung tín,
khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc
gạo đúng giờ đúng lúc?43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như
vậy, thì thật là phúc cho anh ta.44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt
anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình.45 Nhưng nếu người đầy tớ
ấy nghĩ bụng: "Chủ ta còn lâu mới về", và bắt đầu đánh đập tôi trai
tớ gái và chè chén say sưa,46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày
hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số
phận với những tên thất tín.
47 "Đầy tớ nào đã
biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn
nhiều.48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì
sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó
nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”
ĐẦY TỚ TRUNG TÍN CỦA CHÚA
Giáo lý Chúa nhật tuần trước nhấn mạnh đến mọi sự đời này
nếu không có Chúa Kitô đều là phù vân, nhưng có Chúa Kitô thì của cải trở thành
phù hộ. Tuy nhiên niềm tin ấy vẫn còn trong hy vọng, như lời thánh Phaolô nói:
“Chúng ta đã được cứu độ, nhưng vẫn còn
phải trông mong. Thấy được điều mình trông mong, thì không còn phải là trông
mong nữa: vì ai lại trông mong điều mình đã thấy rồi? Nhưng nếu
chúng ta trông mong điều mình chưa thấy, thì đó là chúng ta bền chí đợi chờ”
(Rm 8,24-25).
Nhìn
vào lịch sử đời sống người Do Thái, là dân Chúa tuyển chọn, đã để lại cho chúng
ta những mẫu gương sống niềm tin trong hy vọng. Đan cử
-
Gương Đức Tin của dân Do
Thái nhìn qua biến cố Vượt Qua. Đêm ấy Chúa vừa tiêu diệt kẻ bách hại dân Chúa,
đồng thời Ngài ra tay đưa dân thoát cảnh nô lệ, vì “con lành cháu thánh của những người lương thiện âm thầm dâng Lễ trong
nhà, họ đồng tâm nhất trí về Luật sau đây của Thiên Chúa, là trong dân thánh,
có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, và ngay từ bấy giờ họ đã xướng lên bài ca
do cha ông truyền lại” (Kn 18,6-9: Bài đọc I). Bài ca ấy chỉ thực sự hân
hoan khi hướng lòng về cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu thực hiện cho toàn thể loài
người nhờ mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh của Ngài. Vì chỉ có Chúa Giêsu mới thực
sự giải phóng con người thoát mọi thứ nô lệ của thế giới loài người, để được tự
do sống làm con Thiên Chúa.
-
Rồi đến gương sống đạo của
vợ chồng Abraham và Sara. Ông Abraham vâng lệnh Chúa đã từ bỏ quê hương đến
miền đất vô định Chúa hứa cho ông, bởi vì ông ra đi mà không biết mình đi đâu,
kể cả lúc tới cư ngụ tại đất Hứa như một nơi đất khách, ông sống trong lều (nhà
mới vững chắc) cũng như ông Isaac và Giacob là những người đồng thừa kế cùng
một lời hứa, vì ông trông đợi một thành có nền móng do Thiên
Chúa vẽ mẫu và xây dựng, vì Ngài đã chuẩn bị một
thành cho những ai bước theo lời kêu gọi của Ngài, nói như vậy cho thấy họ đang
đi tìm một quê hương tốt đẹp hơn nơi họ đã bỏ ra đi, đó là Quê Trời. Cả khi ông
bị Chúa thử thách phải hiến tế Isaac, người con duy nhất, vì ông Abraham nghĩ
rằng Thiên Chúa có quyền năng cho người chết chỗi dậy. Rốt cuộc, ông
đã nhận lại người con ấy như một biểu tượng.
Bà Sara vợ ông Abraham nhờ Đức Tin, dù bà là kẻ hiếm muộn,
nhưng Chúa đã cho có thai trong tuổi già, vì bà tin rằng Đấng đã hứa là Đấng
trung tín, thì do một người con duy nhất, một người kể như đã chết rồi mà đã
sinh ra một dòng dõi nhiều như sao trời, như cát biển, không tài nào đếm được!
Nhưng tất cả các ngài đã chết, lúc vẫn còn tin như vậy, mặc dù chưa được hưởng
các điều Thiên Chúa hứa; nhưng từ xa các ngài đã thấy và đón chào các điều ấy,
cùng xưng mình là ngoại kiều, là lữ khách trên mặt đất (x. Dt 11,1-2.8-19: Bài
đọc II).
Dựa vào Đức Tin của dân Do Thái Chúa đã tuyển chọn cũng
như của vợ chồng Abraham và Sara, tổ phụ những người tin vào Thiên Chúa, Đức
Giêsu dạy chúng ta cách sống Đạo, Ngài gọi chúng ta là “đoàn chiên nhỏ bé”. Nhỏ
bé vì dân Công Giáo quá ít so với dân phi Công Giáo; và càng nhỏ bé vì dân Công
Giáo rất ít người sống Lời Chúa! Mà thân phận kẻ nhỏ bé thì dễ bị người khác ăn
hiếp mà không biết cậy nhờ vào ai, chỉ trừ đến với Thiên Chúa, Ngài là Cha nhân
ái và là Đấng đầy quyền năng chỉ dẫn cho cách sống Đạo, để không còn gì phải sợ
hãi, nhất là đã được Con Thiên Chúa đến viếng thăm (x. Lc 12, 32; 1,74.78).
Điều cụ thể Đức Giêsu dạy đoàn chiên nhỏ bé là bán
gia tài để chia sẻ (x. Lc 12,33a: Tin Mừng).
Lý do:
1/
Chuyển của về Nước Trời.
Như Lời Đức Giêsu nói: “Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không
hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén
mảng, mối mọt không đục phá. Vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng
anh em ở đó” (Lc 12,33-34: Tin Mừng). Người như thế là người hạnh phúc,
Chúa đã chọn làm gia nghiệp (x. Tv 33/32, 12b: Đáp ca).
2/
Thoát ách nô lệ.
Đức Giêsu đã nhắc lại lệnh truyền của ông Môsê nói với dân
Do Thái trong đêm xuất hành: “Anh em hãy
thắt lưng cho gọn” (Lc 12,35a = Xh 12,11), để ta được sống tự do hơn người
Do Thái thoát nô lệ Ai Cập, vì Đức Giêsu là ông Môsê mới gỡ ta thoát tay Satan,
thần chết, nhờ Ngài đã cho ta thắng được tội lỗi nhờ ta tham dự vào mầu nhiệm
Tử Nạn và Phục Sinh của Ngài.
3/ Ta được xứng đáng dự tiệc Thánh Thể.
Trong dụ ngôn Đức Giêsu nói về người đầy tớ trung tín,
được ông chủ sau thời gian vắng nhà trở về, lại đặt nó vào bàn tiệc, rồi ông tự
thắt lưng qua lại hầu hạ nó! (x. Lc 12,35-38: Tin Mừng). Hình ảnh trên ta chỉ
có thể hiểu được khi nhìn vào bữa Tiệc Ly lúc Đức Giêsu lập Bí tích Thánh Thể,
chính Ngài đã tự thắt lưng, lấy nước rửa chân hầu hạ các môn đệ trong bữa tiệc
(x. Ga 13,4t). Bởi đó thánh Phaolô nói: “Nơi
người quản lý, người chủ chỉ cốt tìm được người trung tín” (1 Cr 4,2), và
như thế chỉ những ai trung tín sống Lời Đức Giêsu dạy biết chia sẻ, mới xứng
đáng được dự tiệc Thánh Thể của Ngài. Chính vì lý do đó, mà muốn rước Lễ, ta
phải giữ chay trước một giờ. Ăn chay không phải là Chúa thích ta nhịn đói, mà
bớt nhu cầu để có điều kiện chia sẻ. Chính Chúa Giêsu đã chia sẻ đến mất mạng
để ta có tiệc Thánh Thể.
4/ Ơn cứu độ phổ quát.
Tiệc Thánh Thể Đức Giêsu không chỉ muốn cho các môn đệ hay
cho riêng dân tộc nào mà Ngài muốn ban cho muôn dân. Bởi thế ông Phêrô lên
tiếng hỏi: “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn
này cho chúng con hay cho tất cả mọi người?” Ngài trả lời ngay: “Bất cứ ai là người quản gia trung tín khôn
ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo
đúng lúc phải thời? Khi chủ về mà thấy đầy tớ đang làm như vậy, thì thật là
phúc cho anh ta, Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả gia
tài của mình” (Lc 12, 41-44: Tin Mừng).
Thế nào là phân phát phần thóc gạo đúng lúc phải thời?
Dựa vào giáo lý Công Giáo, của cải Chúa ban ta phải chia
sẻ vào bốn mục đích:
1.
Góp
phần phát triển Tin Mừng và xây dựng Hội Thánh. (x. GLHT số 2041-2043)
2.
Đủ
nuôi thân xác mình cho có sức khỏe để phục vụ tốt: Không hà tiện, không xa xỉ! (x. St 2,16)
3.
Dùng
làm phương tiện để phục vụ đồng loại cho hữu hiệu nhất. (x. Lc 19,11t)
4.
Chia
sẻ cho người không có khả năng tự sống. (x. Mt
25,31-46)
Ai dùng của cải vào bốn mục
đích trên, người ấy là đầy tớ trung tín đang tỉnh thức: “đã sắm lấy túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt
trên trời, nơi kẻ trộm không bén mạng, mối mọt không đục phá” (Lc 12,33:
Tin Mừng).
Bởi thế, Đức Giêsu cảnh
tỉnh chúng ta phải trở thành đầy tớ trung tín luôn tỉnh thức vì không biết ngày
nào, giờ nào Chúa đến gọi ta về với Ngài. Một trong những lý do người ta không
mau mắn, không tích cực sống Lời Chúa là tự tin mình còn khỏe mạnh, còn lâu
Chúa mới gọi, nên chỉ lo hưởng thụ, sinh ẩu đả nhau! Đức Giêsu nói: “Nhưng nếu người đầy tớ nghĩ bụng: "Chủ
ta còn lâu mới về", và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say
sưa, chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không
biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín”
(Lc 12,45-46: Tin Mừng).
Và
Ngài kết luận: “Đầy tớ nào đã biết ý chủ
mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn
kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã
được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi
nhiều hơn.” (Lc 12,47-48: Tin Mừng).
Đức
cố Hồng y Nguyễn Văn Thuận nói: “Người
Công Giáo là người được lãnh nhận nơi Chúa nhiều nhất về những ơn lành qua các
Bí tích, nhất là hằng ngày được Hội Thánh ban Lời qua Phụng Vụ, là những người
được giáo dục hơn tất cả những người không biết Chúa mà họ không sống tốt hơn
lương dân, thì đã là một trọng tội rồi”.
Đài
Chân Lý Á Châu tin ngày 1/3/2010: Ông Srednassiri, quốc tịch Mỹ, người gốc
Iran, ông là một tỷ phú, đã bỏ Hồi Giáo để theo Công Giáo, ông đã dâng tất cả
tài sản cho Dòng Phanxico Khó Khăn để làm việc phúc đức, rồi xin gia nhập Dòng.
Ông đã tới Roma để chào Đức Giáo hoàng. Ông nói: “Những người giàu có phải có trách nhiệm với những người chung
quanh mình”.
THUỘC LÒNG
Ơn
riêng Thiên Chúa đã ban, mỗi người trong anh em phải dùng mà phục vụ kẻ khác.
Như vậy, anh em mới là những người khéo quản lý ân huệ thiên hình vạn trạng của
Thiên Chúa (1Pr 4,10).
Lm Giuse Đinh Quang Thịnh