Giờ
phút này, ông ta muốn mở rộng tâm hồn, giang rộng đôi tay để trao tặng và muốn
tiếp tục sống... Hạnh phúc chỉ có được khi ta biết quên mình để nghĩ đến người
khác, khi ta mở rộng vòng tay để trao ban và phục vụ.
Một người đàn
ông chán đời đứng nhìn xuống giòng nước từ một chiếc cầu cao. Ông ta đốt một điếu
thuốc cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời bất hạnh.
Không còn lối
thoát nào nữa. Ông ta đã làm đủ mọi cách để lấp đầy nỗi chán chường. Ông ta đã
đi đây đi đó, đã tìm lạc thú trong những cuộc vui chơi, đã chạy đến với mọi thứ
hơi men và khói thuốc. Nhưng nỗi chán chường càng thêm chất ngất.
Ông ta thử thời
vận lần cuối bằng một cuộc hôn nhân. Nhưng không có người đàn bà nào ở với ông
được vài tháng. Ông ta đòi hỏi quá nhiều, mà lại chẳng biết nghĩ đến ai cả. Ông
ta nhận ra rằng ông đã quá chán chường, và chẳng ai được hạnh phúc bên cạnh
ông. Chỉ có giòng sông may ra mới mang lại cho ông sự thanh thoát.
Ông ta chưa hút
xong điều thuốc thì thấy có người hành khất đi qua cầu. Con người rách rưới đó
đứng nhìn người đàn ông và đưa tay xin giúp đỡ. Người đàn ông chán đời không ngần
ngại rút cả ví tiền trao cho người hành khất và bảo:
-
Thôi, ông cầm cả
lấy. Tôi đâu cần đến tiền làm chi nữa.
Người hành khất
cầm lấy chiếc ví, nhìn thẳng vào mắt kẻ chán đời và nói với giọng vừa ôn tồn vừa
nghiêm nghị:
-
Thưa ông, tôi
không cần một số tiền lớn như thế này. Tuy là một người đi xin ăn, nhưng tôi
không phải là một kẻ hèn nhát. Tôi cũng không muốn nhận tiền của một kẻ hèn
nhát. Ông hãy giữ lại ví tiền mà đem qua thế giới bên kia với ông.
Nói xong, người
hành khất ném cái ví trả lại cho người đàn ông rồi lặng lẽ bỏ đi, để mặc kẻ
chán đời với nỗi đắng cay chua xót đang gặm nhấm cõi lòng.
Ðã hút xong điếu
thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn đứng tiếp trên cầu chưa muốn nhảy xuống giòng
sông. Ông ta nhìn theo người hành khất đang từ từ mất dạng. Tự nhiên ông ta
không muốn chết nữa, mà chỉ muốn nhặt lại ví tiền để trao tặng lại cho người
hành khất. Chưa một lần trong đời ông ta biết trao tặng cho ai bất cứ điều gì.
Giờ phút này, ông ta muốn mở rộng tâm hồn, giang rộng đôi tay để trao tặng và
muốn tiếp tục sống.
Không gì buồn chán cho bằng một cuộc
đời không định hướng.
Không gì bất hạnh cho bằng một tâm hồn
ích kỷ, chỉ biết lo lắng tích góp riêng cho mình.
Niềm vui sống chỉ có được khi ta hướng
đời mình tới một cùng đích cao cả.
Hạnh phúc chỉ có được khi ta biết
quên mình để nghĩ đến người khác. Khi ta mở rộng vòng tay để trao ban và phục vụ.