Đặt
Mình Thánh (mời quì)
(Hát
một bài tôn thờ Thánh Thể)
Lời
dẫn:
Mỗi
người bước vào đời với nhiều ước mơ. Sống một cuộc đời tốt lành là ước mơ của mọi
người. Nhưng thực tế cuộc sống lại nói ngược lại, cuộc đời chỉ có một... mà thời
gian cứ lặng lẽ âm thầm trôi, càng sống càng thấy nhiều lầm lỗi.
Đam
mê, dục vọng thì mạnh mà lòng người lại yếu đuối, ước mơ tuổi thanh xuân ngày
càng mờ nhạt sau bao nhiêu cố gắng mà 'chẳng được gì', để lại một nỗi tuyệt vọng lớn lao: “Tôi
đã làm chi đời tôi?”
Nhưng
ở đáy sâu của tuyệt vọng, Thiên Chúa Tình Yêu vẫn ở đó với đôi tay rộng mở, ôm
lấy từng chút thiện chí dù là nhỏ bé nhất của con người, và trao ban niềm hy vọng
tuyệt vời, hy vọng được đứng lên bắt đầu cuộc sống mới: “Cây lau bị giập, Người
không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi,” (Mt 12,20)
Lời
Chúa: (mời đứng)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca, (Lc 7,36-50)
Một
hôm, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dùng bữa với mình. Đức
Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. Bỗng một phụ nữ vốn là người
tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền
đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà
khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn
chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
Thấy
vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông
này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ
người nào: một người tội lỗi!" Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: "Này ông
Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!" Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ
nói." Đức Giê-su nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm
trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã
thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?"
Ông Si-môn đáp: "Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn." Đức
Giê-su bảo: "Ông xét đúng lắm."
Rồi
quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: "Ông thấy người phụ
nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy
đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn
tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu,
ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi.
Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ
là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít." Rồi Đức
Giê-su nói với người phụ nữ: "Tội của chị đã được tha rồi." Bấy giờ
những người đồng bàn liền nghĩ bụng: "Ông này là ai mà lại tha được tội?"
Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị
hãy đi bình an."
Đó
là Lời Chúa.
Suy
niệm: (mời ngồi)
Vua
Đavít, dù là một vị minh quân rất tốt lành và thương dân, nhưng một cái nhìn
thiếu thận trọng đã làm cho ông bị dục vọng thiêu đốt đến nỗi phạm tội rất nặng,
ngoại tình và giết người!
Sau
một chốc hưởng lạc, nghĩ đến tội ghê tởm mình phạm, nhà vua cũng áy náy, nhưng
rồi vì muốn che dấu tội đó mà vua đã giết cả vị tướng rất trung thành với ông.
Thật không hiểu nổi đâu là giới hạn cho cái ác nơi con người!
Rồi
Đavít phải chịu đau khổ trong lòng rất nhiều vì tội mình đã phạm, nhưng điều
đáng nguy không nằm ở sự đau khổ đó cho bằng sự tuyệt vọng do tội gây ra có thể
làm ông buông mình cho tội lỗi.
Tuyệt
vọng là trái đắng của tội lỗi, không có gì làm cho con người đau khổ hơn sự tuyệt
vọng; ngược lại, mọi đau khổ đều có thể chịu được khi còn hy vọng. Còn hy vọng
thì còn hạnh phúc, đôi khi người ta hân hoan bước thẳng vào đau khổ khi nó
hàm chứa một hy vọng lớn lao.
Đây
là lúc mà ai cũng cảm nghiệm được tình yêu bao la của Chúa: Dù có tội lỗi đến
đâu, ai đến với Chúa cũng đều được trao trái ngọt của tình yêu, niềm
hy vọng một đời sống mới: “ở đâu tội
lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội.” (Rm 5,20)
Chúa
sai tiên tri Nathan đến để đánh phạt Đavít. Đánh phạt rồi lại trao cho ông niềm
hy vọng! Đó thực là một hồng ân cho Đavít:
“Hạnh
phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ,
người có tội mà được khoan dung.” (Tv 31,1-2)
người có tội mà được khoan dung.” (Tv 31,1-2)
Chúa
là Thiên Chúa của tình yêu, và Tình Yêu thì sinh ơn cứu độ.
Ơn
cứu độ hoàn toàn là hồng ân bởi tình yêu Chúa, chứ không phải là phần thưởng
cho những gì chúng ta làm được: “chúng ta biết rằng con người được nên công chính không phải
nhờ làm những gì Luật dạy, nhưng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô.”
(Gl 2,16)
Ơn
cứu độ Chúa ban vì yêu thương chứ không phải vì chúng ta xứng đáng. Cảm nghiệm
được tình yêu vô biên của Chúa, chị phụ nữ tội lỗi đã dám bước vào phòng tiệc,
nơi Chúa Giêsu được mời. “Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước
mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy
dầu thơm mà đổ lên.”
Đây
là những giọt nước mắt hạnh phúc, khóc vì cảm nghiệm tình yêu Chúa quá bao la,
khóc vì thấy tội mình quá lớn mà được tha!
Đó
cũng là những giọt nước mắt của niềm vui. Lòng hối hận vì tội đã phạm nay gặp
được niềm hy vọng tuyệt vời: tất cả tội lỗi được tẩy xóa hết để bắt đầu một đời
sống mới cho tình yêu!
Tình
yêu chiếu sáng hy vọng, và hy vọng trổ sinh bình an.
Cầu
nguyện: (mời quì)
Lạy
Chúa Giêsu Thánh Thể,
Tình
yêu tha thứ của Chúa là chỗ dựa vững vàng cho biết bao người yếu đuối, chị
Maria Mađalena, thánh Phaolô, người phụ nữ tội lỗi và tất cả chúng con trong thế giới
hôm nay.
Chị
Maria Mađalena đã tin và theo Chúa cho đến Núi Sọ. Ngay cả khi bị treo trên thập
giá, tình yêu Chúa cũng là chỗ dựa duy nhất và vững vàng cho chị; thánh Phaolô
cảm nghiệm rất rõ sự yếu đuối của mình và thấy rõ những việc Chúa làm cho ngài:
“Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức
Kitô ở mãi trong tôi.” (2Cr 12,9); còn người phụ nữ tội lỗi hôm nay đã rửa
chân Chúa bằng nước mắt của mình, xức dầu thơm và hôn chân Chúa. Chị không biết
phải làm gì cho đủ để tỏ lòng biết ơn cho Đấng đã mang lại hy vọng cho mình!
Cũng
như người phụ nữ tội lỗi, chúng con hết sức yếu đuối. Tất cả những gì chúng con
làm được không thấm vào đâu so với tội lỗi chúng con đã phạm. Chỉ nơi tình yêu
Chúa mà chúng con tìm được cho mình một lẽ sống và niềm hy vọng. Giá mà chúng
con có được một chút tâm tình của người phụ nữ hôm nay.
Thế
nhưng, lạy Chúa, chúng con đã nhiều lần chẳng những không biết ơn mà còn phủ nhận
tình yêu và ân sủng của Chúa. Nhiều lần chúng con tự hào khoe khoang các việc đạo
đức của mình, tự nghĩ mình thuộc loại ưu tuyển trong các môn đệ của Chúa, mà
phê phán người khác là cách tự khẳng định thường gặp nơi chúng con. ĐHY Nguyễn
Văn Thuận đã chia sẻ kinh nghiệm này: “Tại sao ngày nào con cũng lập tòa án
và bắt anh em con diễn hành lần lượt qua đó? Tại sao lúc nào Cha cũng thấy con
ngồi ghế quan tòa, không bao giờ ngồi ghế bị can?” (ĐHV 772)
Người
Pha-ri-sêu mời Chúa đó, nhưng chẳng biết chút gì về tình yêu Chúa. Ông “nghĩ
bụng rằng: "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn
bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!"
Qua
cách ứng xử của ông, chúng con nhận ra dung mạo của chúng con, còn xa lắm với
giáo lý tình yêu: Chúng con vẫn còn những phân biệt trong đối xử với nhau, giữa
“người tốt” với “người xấu”; vẫn còn lên án, nghĩ xấu về người khác; vẫn còn
nhiều định kiến về tha nhân, quên rằng người mà chúng con thấy “đáng ghét” đó
đã được chính Chúa hiến thân để cứu độ, quên rằng biết bao lần chúng con đã xúc
phạm đến Chúa, quên rằng điều đáng sợ nhất là không phải là lỗi lầm mà là không
nhận ra lầm lỗi của mình.
Còn
lên án là còn tự cao, là còn xa với giáo lý tình yêu!
Lạy
Chúa Giêsu đang ngự trong phép Thánh Thể,
Thánh
Vianney đã thấy được sự hiện diện khiêm hạ bởi tình yêu của Chúa trong phép Thánh
Thể: “Làm sao chúng ta có thể kiêu ngạo khi ngắm nhìn gương mẫu khiêm nhường
của Chúa Giêsu để lại cho chúng ta mỗi ngày?... Người đã thiết lập Bí tích để
trao ban Mình Máu Người cho chúng ta, và trong Bí tích này Người đã hạ mình thẳm
sâu. Người vẫn tiếp tục ẩn mình trong Nhà Tạm, bị cô đơn, hiểu lầm bởi những kẻ
vô ơn bạc nghĩa, và Người vẫn tiếp tục yêu thương và phục vụ chúng ta trong Bí
tích này.”
Trong
phép Thánh Thể, Chúa tiếp tục yêu thương và phục vụ, âm thầm trao ban bình an
cho bất cứ ai tìm đến với Chúa, như xưa Chúa đã nói với chị phụ nữ tội lỗi, “chị
hãy đi bình an.”
Đó
cũng là sự bình an Chúa trao cho chúng con và sai chúng con trao cho mọi người
qua đời sống kết hiệp với tình yêu Chúa mà hạ mình phục vụ anh em, mà quên mình
vì yêu thương.
Trong
năm đức tin, xin giúp chúng con làm chứng cho niềm tin bằng việc trao cho người
khác lời bình an, qua đời bác ái: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi,
mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin
vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi.” (Gl 2,20)
Hát:
“Hãy đếm tinh tú trên trời mà biết ơn Người cho đời...”
Lm. HK