Ngày của mẹ _ Mẹ

Mẹ
Mẹ! Tiếng kêu sao mà thương quá!
Anmai, CSsR
Mỗi người, Chúa ban cho một người Mẹ. Mẹ tảo tần nuôi con khôn lớn, gánh gồng nặng trĩu đôi vai để lo cho con nên người. Tình Mẹ bao la quá, chẳng có giấy bút nào tả hết cho tình Mẹ, chẳng có ca từ nào để gợi lên tấm lòng của Mẹ.
Kém may mắn hơn nhiều người bởi lẽ Mẹ tôi khuất sớm.
Tình Mẹ bao la lại tràn về khi những dịp thăm viếng.
Mẹ của một cha kia không còn trẻ nữa, năm nay bà đã ngoài chín chục, con của bà cũng khá lớn nhưng mỗi lần về nhà thì mẹ con lại quấn quýt nhau thật dễ thương. Mẹ và con lại gửi cho nhau những câu chuyện, những thông tin trong gia đình... Vì công việc và trọng trách, con ở chơi với mẹ một tí và lại phải ra đi. Giờ đây Mẹ không còn đủ sức để đứng dậy ôm con như ngày nào thì con lại cúi đầu xuống để Mẹ lại ôm hôn con như những ngày con còn trẻ và Mẹ xin con chúc lành cho mẹ trước lúc ra đi... Ôm xong, hôn xong Mẹ còn mân mê và hôn lấy hôn để bàn tay được thánh hiến của con Mẹ.
Nhìn hình ảnh hai mẹ con mà lòng nhoi nhói một tí bởi lẽ mình không còn mẹ như cha kia.
Mới đây vài hôm, lâu quá không có dịp nên cha quen nhờ tôi chở về thăm bà. Tiềm thức trong lòng Mẹ nổi lên để cứ hỏi thăm hai cha rằng "cha của con có khỏe không?". Chuyện quan trọng lo lắng không phải là chuyện hai cha có khỏe không nhưng là "con của con".
Lần nào cũng thế, ghé thăm bà xong và ra về. Trước lúc ra về thì y như rằng bà sẽ dặn một cái câu muôn thuở: "Con gửi gắm cha của con cho cha nhé! Có gì lo cho con cha của con nhé!".
Bà ơi! Con của bà lớn và khôn lắm rồi! Bản thân con còn phải học khôn từ con của bà nhiều lắm chứ con không dám lo đâu! Trong lòng tôi tự nhủ như thế khi nghe bà gửi gắp "cha của con" cho tôi.
Tình Mẹ là như thế đó! Dù con có lớn khôn cỡ nào đi chăng nữa nhưng cứ phải lo cho con. Ngồi trên xe lăn và lê bước nặng nề chậm chạp nhưng cứ mãi lo cho con.
Nhớ lại bà cố Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng khi còn sinh thời cũng thế. Ai đến thăm bà thì bà cũng chỉ nhắc nhở có một câu: "Con gửi gắm con của con cho cha, có gì cha chỉ bảo cho con của con với!".
Cha Matthêu là một cha giáo uyên thâm và thanh thoát, ấy vậy mà cứ phải gửi gấm "con của con" cho cha nghĩa là sao? Nói cho đúng hơn là chúng tôi được học nhiều từ nơi ngài cha Matthêu thì có bởi cái biệt tài "mọt sách" cũng như nhìn xa trông rộng nữa.
Lòng Mẹ là như thế. Con lớn lắm rồi nhưng cứ ngỡ con mình còn bé bỏng để vội lo.
Mẹ già kia nữa cũng không khác gì bà mẹ kia. Mỗi khi có dịp về nhà, bà rộn ràng đủ thứ để lo cho "cha con". Bà minh mẫn ngoại trừ đôi tai hơi bị lãng. Nói rất tốt, nhớ rất nhiều nhưng khi muốn bà nghe thì chịu khó để tai lại gần. Gần chín mươi nhưng bà vẫn còn đi lại thoải mái, có lúc thích nấu ăn bà cũng tự nấu để cảm thấy mình còn "hữu dụng". Hình như bà chẳng chịu ngồi một chỗ, bà thích đi đi lại lại lo toan mọi việc trong nhà. Vẫn còn có phúc hơn nhiều người trong tuổi già vẫn còn khỏe mạnh như bà.
Vừa qua, bà bị con mèo cắn gót chân khi vô tình dẫm lên nó nên chân của bà bị thương tổn. Cả nhà lo lắng cho bà, mua cho bà cái nẹp chân nhưng vì khó chịu bà chẳng chịu mang. Cứ thói quen đi lại để rồi vết thương khó lành nhưng bà chẳng nghe ai. Tuổi già là như thế nên con cháu và cha con cũng phải chiều ý bà. Thương Mẹ lắm để rồi cứ phải lo cho Mẹ trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống.
Mỗi khi có dịp thăm bà, bà lại cứ hỏi thăm về gia đình, về cha của của tôi ... Bà lại gợi lại hình ảnh thân thương ngày trước giữa tôi với gia đình bà bởi lẽ cha con của bà là cha giáo của tôi. Bà nhắc những kỷ niệm xưa khi chúng tôi còn ở đệ tử và hay lui tới gia đình. Nhắc như thế và bà cũng có vẻ trách móc khi chúng tôi thưa dần việc thăm viếng dẫu biết rằng chúng tôi bận bịu với những việc mục vụ.
Một tác giả khuyết danh nào đó đã bộc bạch:
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”.
Mẹ là thế đó! Cả cuộc đời dài vẫn che chở và lắng lo cho con để cả biển nước mên mông cũng chẳng thể nào đong đầy tình của Mẹ.
Mẹ tôi cũng như bao bà mẹ khác, cũng như mẹ của các cha kia. Mẹ không hề quản ngại và chẳng bao giờ thốt lên tiếng kêu than khi lo cho con.
Nhìn các cha hạnh phúc khi còn Mẹ cũng hạnh phúc lây với các cha, chỉ tiếc thay mình kém may mắn hơn các đấng bởi lẽ đi gần về xa chẳng còn bóng Mẹ nữa. Dù thế nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng trên mọi bước đường đời trong cuộc sống, tôi luôn có Mẹ đồng hành. Mẹ vẫn chở che tôi bằng cách này hay cách trong từng chặng khó khăn của cuộc đời bởi lẽ Mẹ mãi mãi vẫn thương tôi.
Ngày của Mẹ 2013
Anmai, CSsR