Một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn đến ở trong một
khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà
hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.
-
“Tấm
vải bẩn thật” Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một
thứ xà bông mới thì giặt sẽ sạch hơn”.
Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn im lặng.
Thế là vẫn cứ lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi tấm vải. Một tháng sau,
vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch,
nên cô nói với chồng:
-
“Anh
nhìn kìa ! Bây giờ bà ấy đã biết giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ? “
Người chồng đáp:
-
“Không.
Sáng nay anh đã dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.
Trong cuộc đời cũng như thế: Mọi sự tùy thuộc
sự sạch sẽ của khung cửa sổ, qua đó chúng ta quan sát các sự việc. Trước khi
phê bình, có lẽ nên kiểm tra trước phẩm chất của cái nhìn của ta. Khi đó, chúng
ta có thể nhìn thấy rõ ràng mức độ tinh khiết của trái tim người khác.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ta hãy lau sạch
cửa sổ tâm hồn của mình nhé!
Thiên Chúa là tình
yêu. Chúa đến để soi chiếu vào lòng người ánh sáng của tình yêu, để “người mù xem thấy” mà hân hoan thẳng bước
vào con đường dẫn đến hạnh phúc hoàn hảo, tìm được điều mãi mãi có giá
trị.
Sự mù lòa trở nên nguy
hiểm nhất khi người mù không biết về sự mù lòa của mình, và luôn có những lý chứng
biện minh cho mình! “Mù mà lại dắt mù, cả
hai sẽ lăn cù xuống hố." (Mt 15,14)
Lời Chúa trong thư Gioan thứ nhất giúp tôi phân định rõ ràng sự mù lòa đáng sợ đó: “Ai nói rằng mình ở trong ánh sáng mà lại ghét anh em mình, thì vẫn còn
ở trong bóng tối.
“Ai yêu thương anh em mình thì ở lại trong ánh sáng, và
nơi người ấy không có gì nên cớ vấp phạm.
“Nhưng ai ghét anh em mình thì ở trong bóng tối và đi
trong bóng tối mà chẳng biết mình đi đâu, vì bóng tối đã làm cho mắt người ấy
ra mù quáng.” (1Ga 2,9-11)