Trong
cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh vẽ tương lai. Tuy rằng
bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ, nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về
những điều chưa tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm hoạ
gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình
… Nếu như có ai đó bôi bẩn,
làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ,
xin bạn chớ nóng vội mà oán giận.
Trước tiên, hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình.
Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn…
làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ,
xin bạn chớ nóng vội mà oán giận.
Trước tiên, hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình.
Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn…
Có một chàng hoạ sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một
tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Dể tránh sự ồn ào náo
nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên
sân thượng một toà nhà cao tầng lộng gió. Chàng hoạ sĩ làm việc miệt mài suốt nửa
năm. Chàng say mê bức hoạ tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành,
nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng hoạ sĩ tiếp tục hoàn chỉnh
những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên, sự
có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới chàng hoạ sĩ. Chìm đắm trong cơn say
mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ
thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình
đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục khách tham quan đang bị bức
tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón chàng
hoạ sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông
cao cả trăm mét. Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời
cảnh báo có thể sẽ khiến chàng hoạ sĩ giật mình rơi xuống.
Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một
người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu
và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá huỷ.
Chàng hoạ sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ
tay ngươi đàn ông nọ. Chưa hả giận, chàng hoạ sĩ vung tay định đánh người đàn
ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ
lấy chàng hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên
tóc bạc phơ đến bên chàng hoạ sĩ và nhẹ nhàng nói: “Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh vẽ
tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ, nhưng chính sự
quyến rũ, mê hoặc về những điều chưa tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới
những mối hiểm hoạ gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình.”
“Anh em hãy chạy thế
nào để chiếm cho được phần thưởng. Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều,
song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư; trái lại chúng ta nhằm phần
thưởng không bao giờ hư nát. Vậy tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà
không xác tín; tôi đấm như thế, chứ không phải đấm vào không khí. Tôi bắt thân
thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi
lại bị loại.” (1Cr 9,24-27)