Lời Chúa cnmc 5c _ Người cúi xuống viết trên đất

NGƯỜI CÚI XUỐNG VIẾT TRÊN ĐẤT
Đứng trước toà án sự thật, sự xa lìa Thiên Chúa trong tâm hồn mỗi người đã phải phơi bày ra: “họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi” (Ga 8,9)
Lm. HK 
Một cậu bé buồn tê tái khi nhận ra con rùa yêu quí của mình nằm bất động trên bờ hồ, bốn chân chổng lên trời.
Thấy cậu nức nở khóc, ông bố yên ủi: “Con đừng khóc! Chúng ta sẽ tổ chức một đám tang tuyệt vời cho bạn rùa của con. Con hãy lo làm một cái quan tài có đường viền bằng chỉ bạc óng ánh, một tấm bia có khắc tên bạn rùa. Rồi chúng ta sẽ lập mộ với một hàng rào nhỏ xinh xinh chung quanh mộ, và sẽ đặt hoa mỗi ngày bên mộ nhé.”
Cậu bé chợt nín khóc và thích thú bắt tay vào ‘công trình’ mới này. Khi mọi sự đã sẵn sàng, đoàn rước đám tang có cả bố mẹ và chị giúp việc trịnh trọng tiến về hồ nước để đưa xác rùa đi chôn. Nhưng khi đến nơi họ bất ngờ phát hiện ra con rùa đang bơi lội vui vẻ dưới hồ.
Cậu bé thất vọng nhìn mọi người: “Hay là mình giết nó đi?”
Con người là thế đó! Không mấy ai muốn chấp nhận sự thật khi sự thật đi ngược với các dục vọng thế tục, những ảo vọng của họ!
Mặc cho bao lầm lỡ, Israel vẫn được giải thoát khỏi ách Babylon cho thấy lòng nhân hậu của Chúa không đầu hàng trước sự cố chấp của nhân loại: “Các ngươi đừng nhớ lại những chuyện ngày xưa, chớ quan tâm về những việc thuở trước. (…) Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc, khơi những dòng sông tại vùng đất khô cằn” (Is 43,18.19)
Sự cố chấp đó bắt đầu từ việc Ađam - Eva không nhận biết mình. Khi ăn trái cây “biết lành biết dữ”, muốn bằng Thiên Chúa, cái biết đầu tiên đến với họ là “mắt hai người mở ra, và họ thấy mình trần truồng: họ mới kết lá vả làm khố che thân” (St 3,7);
Mặc dù tình yêu Chúa đã can thiệp, nhưng men kiêu ngạo Satan gieo vào thế gian làm cho cả người được Chúa yêu cũng ra mù, ra điếc trước ơn cứu độ: “Ai mù, nếu không phải là tôi tớ Ta? Ai điếc như người được Ta sai đi làm sứ giả? Ai mù như người được Ta quý chuộng? Ai điếc như người tôi tớ của Đức Chúa?” (Is 42,19) Bởi đó, dấu hiệu của ơn cứu độ là “kẻ điếc sẽ được nghe những lời trong sách, mắt người mù sẽ thoát cảnh mù mịt tối tăm và sẽ được nhìn thấy” (Is 29,18)
Các kinh sư và người Pharisiêu, những người dẫn dắt Dân Chúa, tỏ ra cố chấp khi chất vấn Chúa Giêsu về việc phải làm với người phụ nữ phạm tội ngoại tình. Một câu hỏi chẳng muốn tìm chân lý, mà chỉ muốn thấy chân lý khuất phục trước dục vọng đen tối của họ.
Là Ngôi Lời nhập thể, làm sao Đức Kitô lại có thể thinh lặng?
Thế mà Ngài đã thinh lặng. Thinh lặng để tố cáo sự cố chấp trong đường tội của họ, như khi thinh lặng trước Hêrôđê. Sự thinh lặng cho thấy cái khoảng cách lớn lao đến vô hạn giữa một tâm hồn cố chấp và Chân lý. Lời Chúa và Lề luật mà họ trưng dẫn không hề giúp họ gần Chúa hơn mà lại càng làm họ xa rời Lời Chúa nhập thể.
Không nghe thấy lời tố cáo trong sự thinh lặng của Chúa, họ cứ hỏi mãi một cách đắc thắng. Và chính khi họ tưởng sẽ lên án được Đức Kitô là lúc Ngài để cho sự thật xét xử chính họ: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi”
Đứng trước toà án sự thật, sự xa lìa Thiên Chúa trong tâm hồn mỗi người đã phải phơi bày ra: “họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi” (Ga 8,9)
Trái lại, cũng đứng trước toà án sự thật, người phụ nữ vi phạm luật Môsê cách nặng nề lại được ở gần Chúa nhờ biết mình yếu hèn, tội lỗi. Chính Chúa đã ngỏ lời với chị, và lòng nhân hậu của Chúa mở ra cho chị một cuộc sống mới: “Tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!” (Ga 8,11)
Cuộc sống mới cũng mở ra cho thánh Phaolô, một người từng bách hại những ai tin theo Đức Kitô, nhưng lại rất thành tâm đi tìm chân lý. Chúa không để một ai truy tìm chân lý phải thất vọng, và ông đã nhận ra con đường phải đi và cái lẽ để sống: “tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Kitô Giêsu, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô và được kết hợp với Người. (…) Tôi chỉ chú ý đến một điều, là quên đi chặng đường đã qua, để lao mình về phía trước” (Pl 3,8.13)
Có vị Rabbi già bị mù, không thể đọc sách được, cũng chẳng nhận ra được khuôn mặt của những người đến gặp ông.
-              Nếu Thầy chấp nhận để tôi săn sóc, tôi sẽ chữa lành chứng mù cho thầy.”, một thầy lang nói với vị Rabbi.
-              Không cần đâu. Tôi thấy được mọi thứ mà tôi cần thấy.
Chúa luôn ở bên tôi và nói với tôi, cả khi Ngài thinh lặng; tôi có thấy được mọi thứ mà tôi cần thấy nơi Ngài không? 
Lm. HK