HÃY ĐI VÀ ĐỪNG PHẠM TỘI NỮA
Dù cuộc
sống dĩ vãng ta đầy tội lỗi, đầy khuyết điểm, ta cũng hãy lợi dụng ngay giây
phút này, ngay ngày hôm nay để trở lại với Chúa, để sống cuộc đời mới: đừng chần
chừ, khất lần, bỏ qua ngày hôm nay để rồi nghĩ rằng sẽ thi hành vào ngày mai,
ngày mốt…
Mùa chay chính là mùa hy sinh, mùa cầu nguyện thống hối tội
lỗi, và trút bỏ con người cũ để trở thành con người mới (theo kiểu nói của
thánh Phaolô).
Bài Tin Mừng thuật lại việc một phụ nữ ngoại tình bị bắt
quả tang. Người ta muốn gài bẫy Chúa, nên đã dẫn người phụ nữ này tới gặp Chúa để
xin ý kiến của Chúa.
Chúa đã trả lời một cách thật khôn khéo: “Ai trong các ngươi sạch tội, hãy ném đá chị
này trước đi.”
Chẳng những Chúa trả lời một cách đầy tâm lý, mà chính trước
và sau câu trả lời này, Chúa đã lấy ngón tay viết trên đất. Có người thắc mắc hỏi:
“Chúa viết gì trên đất?”
Một số giáo phụ cho là Ngài viết những tội lỗi bí mật của
các người đang đứng đó… có thể là Ngài viết cả tên những tình nhân đã gian díu
với ông nọ, ông kia đang hiện diện; và rồi cũng vì thấy Ngài viết tội lỗi mình
ra, nên tất cả đều lo sợ, mắc cỡ, vội vàng bỏ đi…
Khi họ đã đi hết, chỉ còn một mình Chúa với người tội lỗi
này, Chúa đứng lên và hỏi nàng: “Những người
tố cáo chị đi đâu cả rồi, không ai kết án chị ư?” rồi từ cây hỏi đầy nhân hậu
này, Chúa chuyển sang một câu đầy yên ủi: “Ta
cũng thế, Ta không kết tội chị; chị hãy đi và từ nay đừng phạm tội nữa.”
Câu nói “từ nay đừng
phạm tội nữa” chính là Chúa muốn bảo chị: hãy quên cuộc đời đen tối trước đây
và hãy bắt tay làm lại cuộc đời mới.
Trong thánh lễ Chúa Nhật này, Giáo Hội đã chọn bài đọc Cựu
Ước, trích sách tiên tri Isaia, trong đó có câu: “Chúa phán: các ngươi đừng nhớ đến dĩ vãng, và đừng để ý đến việc xưa nữa.”
Giáo Hội cũng đã chọn bài thánh thư, trích thư thánh Phaolô gửi giáo đoàn
Philipphê, trong thư thánh Phaolô viết: “Tôi
đinh ninh một điều là quên hẳn đàng sau, mà hướng về phía trước.”
Như vậy là có sự hòa hợp giữa lời Chúa Giêsu khuyên người
phụ nữ với lời Thiên Chúa phán qua tiên tri Isaia, và lời quả quyết của thánh
Phaolô.
Như vậy Giáo Hội nhắc nhở chúng ta (theo kiểu nói thánh
Phaolô) bỏ con người cũ, mặc lấy con người mới (Cl 3,9-10). Bỏ con người cũ, mặc
lấy con người mới có nghĩa là dù cuộc sống dĩ vãng ta đầy tội lỗi, đầy khuyết điểm,
ta cũng hãy lợi dụng ngay giây phút này, ngay ngày hôm nay để trở lại với Chúa,
để sống cuộc đời mới: đừng chần chừ, khất lần, bỏ qua ngày hôm nay để rồi nghĩ
rằng sẽ thi hành vào ngày mai, ngày mốt…
Dù cuộc sống dĩ vãng ta đen tối, hay nói rộng ra, dù trước
đây công ăn việc làm ta có thất bại, đừng bao giờ thất vọng, chán nản, buồn phiền
mà phải luôn biết can đảm lợi dụng giây phút ta đang sống. Nếu dĩ vãng ta tội lỗi
thì hôm nay hãy trở nên công chính, nếu cuộc đời dĩ vãng ta đen tối thì hôm nay
hãy làm cho nó nên sáng sủa, nếu dĩ vãng ta thất bại thì hôm nay cố gắng đi tới
thành công.
Nói thế là ta đã đề cập tới một vấn đề vừa có tính cách tu
đức vừa có tính cách rèn luyện đức tính nhân bản. Một lối sống mà các nhà tâm
lý hiện đại khuyến khích chúng ta: khi đã thất bại rồi thì đừng buồn sầu về thất
bại đó, mà hãy cố gắng quên nó đi để tạo dựng lại một thành công mới.
Nếu ai có dịp ngồi máy bay tới Greenland,
thì phi cơ sẽ có dịp đáp xuống phi trường Evans, phi trường mang tên một người,
người đó là Edward S. Evans. Ông gần tự hủy đời ông cho tới khi ông học được rằng:
đời sống ở trong giây phút hiện tại, ở trong ngày đang sống, trong giờ đang sống!
Sinh ra trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là
bán báo, sau ông giúp việc cho một thư viện, để nuôi một gia đình bảy người. Lương
ít mà không dám bỏ sở. Sau tám năm do dự, ông mới quyết định tạo lại cuộc đời,
mới ra với số vốn là 55 mỹ kim mượn của bạn, ông phát đạt ngay và mỗi năm kiếm được
20.000 mỹ kim. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại tới nỗi giết ông được. Ông
cho một người bạn vay một số tiền lớn, và người bạn đó vỡ nợ. Rồi họa vô đơn
chí, nhà ngân hàng ông gửi tiền cũng vỡ nợ. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc
thêm món nợ 16.000 mỹ kim nữa. Đau đớn quá, ông chịu không nổi.
Ông nói: “Tôi ăn
không được, ngủ không được. Tôi đau một chứng kỳ dị, nguyên nhân là ưu phiền chứ
không có chi khác. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề, từ lúc đó tôi không cất
chân được nữa. Tôi phải nằm liệt giường, mục mọc đầy mình, những mụn đó sưng mà
không vỡ, nhức nhối quá, nằm không được. Mỗi ngày mỗi yếu, sau cùng bác sĩ nói
rằng chỉ sống được hai tuần nữa thôi. Tôi lo sợ lắm, viết chúc thư rồi nằm đợi
chết. Từ lúc đó tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa, tôi bỏ tất cả, nghỉ ngơi. Rồi
thì yên trí đợi chết, tôi ngủ được luôn hai giờ; nhưng lúc ấy biết chắc sẽ giũ
sạch nợ đời, tôi ngủ li bì như một em bé. Hết lo sợ tôi cũng hết mệt, ăn được
và lên cân.
“Vài tuần sau, tôi chống
nạng đi được. Rồi sau sáu tuần, tôi đi làm việc. Trước kia tôi kiếm 20.000 mỹ
kim một năm, bây giờ mỗi tuần kiếm được có 30 mỹ kim, tôi thấy hài lòng.
“Tôi đã học được một bài
mới, không còn lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương
lai nữa. Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi.”
Chỉ trong vài năm sau ông Evans được làm hội trưởng một
công ty. Đến năm 1945, khi ông mất, thì ông đã là một trong những nhà doanh
nghiệp mau phát đạt nhất của Mỹ. Bí quyết thành công của ông là:
“Đời sống ở trong giây
phút hiện tại, ở trong ngày đang sống, trong giờ đang sống!”
Thánh vịnh 94, câu 8 có bảo ta: “Hôm nay nếu được nghe tiếng Chúa, các bạn đừng cứng lòng nữa.” Vậy
đừng bao giờ chán nản và thất vọng vì dĩ vãng; cũng đừng bao giờ chần chờ thi
hành những việc có thể làm hôm nay. “Ngày
mai có gì là chắc chắn”. Chúa cho ta đang có thì giờ: hãy lợi dụng thì giờ
Chúa ban để trở về với Chúa.
Lm. Giuse Đỗ Đình Tiệm