SỰ THẬT SẼ GIẢI THOÁT
Một lần nọ, Thomas Jefferson, tác giả bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa kỳ,
đang cùng cháu nội đi đường thì gặp một người da đen. Người đó kính cẩn ngả mũ
cúi chào. Tổng thống Jefferson cũng ngả mũ đáp
lại, còn người cháu lại tỏ ra hờ hững, coi thường sự lễ độ của người nô lệ.
Khi người nô lệ đã đi xa, tổng thống Jefferson
quay sang nhìn cháu, tỏ vẻ không hài lòng: "Con để cho một người nô lệ
có thái độ lịch sự hơn mình sao?”
Tâm hồn tự do là tâm hồn có được cái nhìn không bị ràng buộc bởi định
kiến, tư lợi, v.v... mà chỉ muốn tìm kiếm sự thật: muốn nhìn một người, một
việc đúng như nó là. Có những người nô lệ sống hạnh phúc với một tâm hồn tự do.
Ngược lại, cũng có những người “tự do” mà bất hạnh vì chịu nô lệ cho những định
kiến. Chỉ duy Thiên Chúa mới có cái nhìn tự do tuyệt đối: “Đức Chúa phán với
ông Samuen: ‘Đừng xét theo hình dáng và vóc người cao lớn của nó, vì Ta đã gạt
bỏ nó. Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt
thấy, còn Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng” (1Sm 16,7).
Vì nhìn theo định kiến, không muốn tìm kiếm sự thật, nên dân làng
Nagiarét sợ hãi khi nghe những lời họ thấy đáng thán phục. Tại sao? Họ sợ phải
kính phục một người thợ mộc tầm thường! Cái sợ đó làm cho mắt họ bị che khuất
không thấy được sự thật quí giá. Sự sợ hãi đó đã biến thán phục thành hoài nghi:
“Người này không phải là con ông Giuse sao?”
Người ta sợ sự thật vì sự thật có một sức mạnh âm thầm mà mạnh mẽ khôn
tả: Gioan Tẩy giả giảng lời Chúa mà không chịu một ràng buộc nào bởi các thế
lực trong đạo cũng như ngoài đời. Các thượng tế lẫn Hêrôđê đều không dám công
khai chống lại ông, dù không thích ông. Còn Đức Kitô, ngôn sứ của Thiên Chúa,
là chính Sự Thật, nên Ngài mang trong mình cái sức mạnh mà tiên tri Giêrêmia đã
tiên báo: “Đừng run sợ trước mặt họ, vì Ta không làm cho ngươi kinh hãi
trước mặt họ… Họ sẽ chiến đấu chống lại ngươi, nhưng họ không thắng được
ngươi”.
Đức Maria, có lẽ là người đã kể cho Luca nghe biết biến cố không thể
quên được này, ắt đã sợ hãi và đau khổ xiết bao khi thấy con mình bị những
người đồng hương dẫn lên triền núi để xô xuống vực thẳm. Người tín hữu đầu tiên
này về sau sẽ hiểu rõ tại sao con mình bị ghét bỏ, qua lời Đức Kitô: “Các
ông tìm cách giết tôi, vì lời tôi không thấm vào lòng các ông” (Ga 8,36); còn
lúc đó Mẹ đã thấy được cái uy lực âm thầm mà mạnh mẽ của sự thật: “Người rẽ
qua giữa họ mà đi”.
Đó là một phép lạ của Sự Thật! Một hình ảnh diễn giải cho Lời Chúa trong
Phúc âm Gioan: “Nếu các ông… biết sự thật, sự thật sẽ giải thoát các ông”(Ga
8,32); đó cũng là một tiên báo cho mầu nhiệm thập giá, nơi Đức Kitô sẽ đưa cả
nhân loại rẽ qua sự chết, qua mù tối mà bước vào chân lý rạng ngời, vào sự sống
của Thiên Chúa.
Là Kitô hữu, chúng ta được tràn đầy niềm tin tưởng vào một chân lý: Chúng
ta là những người con của cùng một Cha trên trời. Đó là một sự thật, mà tin
và sống theo niềm tin đó làm cho con người được sống tự do trong hạnh phúc thật
là yêu và được yêu, và không hề thấy sợ hãi trong mọi tình huống, mọi nơi mọi
lúc: Người tin vào Đức kitô là người nhìn sang mọi người với cái nhìn của Chúa
và thấy được tình thương của Chúa nơi mọi người, không trừ một ai, để có thể “tha
thứ tất cả, tin tưởng tất cả, trông cậy tất cả, chịu đựng tất cả”; và khi
nhìn vào mình cũng với cái nhìn của Chúa, họ thấy được mọi niềm vui, nỗi buồn,
mọi tài giỏi, thuận lợi, mọi yếu kém, thua thiệt, đều không nằm ngoài chương
trình yêu thương mà Cha trên trời dành riêng cho mình, và phải thốt lên: “Tất
cả là hồng ân”.
Mùa hè năm 1987 Đức Gioan Phaolô II đến viếng thăm bang California, Hoa kỳ.
Nhiều người dự buổi lễ tiếp đón Đức Thánh Cha hôm đó đã không thể quên được một
hình ảnh thật cảm động khi Đức Thánh Cha bước từ lễ đài cao xuống ôm hôn một
thanh niên tên là Tony Melendez đang hát với tiếng đàn guitar của mình.
Tony là hiện thân của niềm hy vọng: chào đời không có hai cánh tay,
nhưng Tony đã tập dùng các ngón chân để làm nhiều việc như xếp quần áo, vắt một
ly nước chanh v.v... kỳ diệu nhất là biết chơi đàn guitar.
Ngạc nhiên trước khả năng lạ lùng đó, nhiều người đã hỏi anh: “Bí
quyết nào đã giúp anh không chỉ sống bình thường mà còn chơi đàn guitar hay
được như thế?” Anh trả lời: “Tôi đã cầu nguyện: ‘Lạy Chúa, xin nhận lấy
con và dùng con theo thánh ý Chúa. Tôi tự hiến tôi cho Chúa như một của lễ sống
động và Chúa đã nhậm lời tôi”.
Rất nhiều vấn đề của cá nhân từng người cũng như của xã hội có thể được
giải quyết êm đẹp khi ta nhìn vào sự thật là tình Chúa thương ta và cầu nguyện
cùng Mẹ Maria: “Xin cho ý Chúa được thực hiện.”
Lm. HK