II.
ALFRED ADLER VÀ “CHÍ HÙNG BÁ”
Nhập
đề:
Đã
có một thời các nhà tâm lý học chiều sâu cố công tìm kiếm để nhận diện cho được
cái khuynh hướng nền tảng, cái bản năng gốc, làm bá chủ trong đời sống con
người. Freud (1856-1939) cho rằng mình đã gặp thấy, ông gọi nó là Libido, là
khuynh hướng dục tính.
Theo
ông tổ phân tâm học thì chính Libido chi phối hết mọi động trạng của con người,
không những trong đời sống bình thường, mà cả trong những trường hợp bất bình
thường hay tâm bệnh, cả trong nghệ thuật, văn chương, tôn giáo…
Lập
trường của Freud là lập trường quá khích, người ta dễ nhận thấy tính cực đoan
của nó và bởi thế, thuyết Libido của Freud bị đả kích mãnh liệt từ nhiều phía:
Tâm lý, Đạo đức, Tôn giáo, Y học v.v.
Không
phải năm bảy mươi năm sau mới có người lên tiếng, cũng không phải chỉ những nhà
đạo đức bất bình với Freud, mà ngay cả trong hàng ngũ đệ tử của Freud cũng bất
đồng với lý thuyết quá khích của thầy. Một trong những đại đệ tử trực tiếp, đời
thứ nhất của Freud, đã đưa ra một lý thuyết khác hẳn lập trường của Freud. Đó
là thuyết, xin tạm gọi là “chí hùng bá” của Alfred Adlet (người Áo, 1870-1937).
Phần I. TRÌNH BÀY LÝ
THUYẾT
Về
cái bộ máy tâm linh cụ thể gồm ba tầng, mà Freud đã cố công dựng lên và giải
thích: Ngã, Siêu Ngã, và Phi Ngã, cùng với sự vận hành của bộ máy ấy ra sao thì
Adler không phủ nhận, ít là không đề cập đến. Nhưng về cái khuynh hướng cổ sơ
và cơ bản của con người thì Adler không nhất trí và cho rằng không phải cái
Libido làm bá chủ như Freud tưởng, mà chính là cái “chí hùng bá”, cái
khuynh hướng vượt thắng, cái nhu cầu tự thể hiện, nhu cầu thống trị, cái mà
triết gia Nietzsch gọi là “ý chí quyền lực, volonté de puissance”.
Đó
là cái ý muốn phát triển bản ngã mình, hiển dương cái tôi, bành trướng quyền
lực của mình trên kẻ khác. Ý muốn đó không phải luôn luôn thể hiện được. Khi nó
gặp những cản trở như những thua kém nơi tinh thần, những bất bình thường nơi
thân thể thì đẻ ra mặc cảm tự ti, và tìm kiếm bù trừ. Để minh họa
cho ý tưởng này, ta nhớ một câu người Việt thường nói: “nhất lé, nhì lùn, tam
hô, tứ sún”.
Thực
ra không có sự xếp hạng ở đây. Ở đây chỉ nói lên sự bất bình thường của cơ thể.
Sự bất bình thường này có thể, và thường khi, làm nên những chuyện gì đó khác
thường, phi thường. Dường như Tạo Hóa nhân hậu và công bằng đã áp dụng cái luật
bù trừ mà chính Ngài đã đặt để trong vạn vật: “Có tật thì có tài”, bớt
cái này Ngài thay cái khác.
Nhưng
không phải khuynh hướng vượt thắng chỉ có mặt nơi hạng người bất bình thường về
cơ thể. Cản trở là cái luật chung, nên mặc cảm tự ti và tìm kiếm bù
trừ là hiện tượng phổ biến nơi mọi người. Adler cho rằng đối với sống đông,
đi tìm khoái lạc, tìm tình ái, tìm những cảm xúc nọ kia, thường chỉ là tìm sự đền
bù cho những thua thiệt tự nhiên, tìm sự thỏa mãn gián tiếp cho những tham
vọng không thực hiện được.
Vẫn
theo Adler, thì nói chung, những tiện nghi như xe cộ, nhà cửa, đồ dùng, áo
quần, máy móc… những du hí, xa hoa, láng coóng sang trọng được người ta tìm
kiếm ở đời không hẳn vì khoái lạc chúng mang lại mà thực chất chúng là những
dấu hiệu tỏ ra mình hơn người, những cách thức để tự thể hiện giá trị với đời
mà thôi.
Tóm
lại, tất cả những gì mà Freud đã giải thích bằng sự dồn nén thì Adler giải
thích bằng mặc cảm tự ti và bằng sự bù trừ; cái Libido của Freud đã bị Adler
thay thế bằng cái chí hùng bá, cái ý chí quyền lực, cái khuynh hướng vượt
thắng. Theo Adler, đó là khuynh hướng nền tảng, bá chủ, chi phối mọi động trạng
nơi con người, bất luận ở thời kỳ nào của cuộc sống, bất luận trong lãnh vực
sinh hoạt nào của con người.
Lm. Aug. Hoàng Đức Toàn, BMT.
I.
SIGMUND FREUD VÀ “LIBIDO”
II.
ALFRED ADLER VÀ “CHÍ HÙNG BÁ”