Tu đức _ xin thương đỡ nâng con


XIN THƯƠNG ĐỠ NÂNG CON
1. Hơn bao giờ hết, tình hình hiện nay thúc giục tôi hãy làm chứng cho Chúa bằng đời sống yêu thương.
Bởi vì lịch sử lúc này đang đi vào một quãng đường rất nguy hiểm, do những bùng nổ dã man. Khắp nơi đây đó xuất hiện những bất công, ghen ghét, hận thù, tàn nhẫn, nghi kỵ, vô cảm. Những bùng nổ đó đang cố gắng thu phục nhân tâm bằng cách mang vào mình những chiếc áo đạo đức.
Thiết tưởng tình hình như thế rất đáng báo động. Báo động, để nhận thức hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp, nếu chúng ta không cộng tác với Chúa cứu nguy con người. Cộng tác thế nào? Thưa là nghe Lời Chúa dấn thân làm chứng cho yêu thương. Chỉ yêu thương, như Chúa yêu thương, mới có sức cứu độ.
Tôi xác tín yêu thương chính là dấu chỉ của người môn đệ Chúa Giêsu (x. Ga 13,35).
Tôi tự hào yêu thương chính là dấu ấn của người con Chúa, Đấng có bản tính là tình yêu (x. 1 Ga 4,8).
2.
Làm chứng cho Chúa bằng giáo lý yêu thương thì tương đối dễ. Làm chứng cho Chúa bằng đời sống yêu thương của những người khác thì cũng còn dễ. Nhưng làm chứng bằng đời sống yêu thương của chính mình thì không dễ chút nào.
Thánh Phaolô tự thú: “Sự thiện tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn thì tôi lại cứ làm” (Rm 7,19). Tôi cũng nói như thế về đời sống đạo đức nói chung và về đời sống yêu thương nói riêng của tôi.
Với ý thức sâu xa về sự yếu đuối của mình, tôi cầu xin Chúa hằng ngày: “Xin thương đỡ nâng con suốt cuộc đời”. Tôi biết trong đời sống yêu thương, nếu tôi không được Chúa đỡ nâng, tôi sẽ không tránh được chán nản và thất bại.
Nhìn lại đời mình, tôi nhận thấy điều tôi cầu xin đã được Chúa nhậm lời. Thực sự, Chúa đã đỡ nâng tôi trong đời sống yêu thương bằng nhiều cách, đặc biệt là cách sau đây:
3.
Chúa dạy tôi hãy biết đợi Chúa ở những việc bé nhỏ của chính đời thường xảy ra hằng ngày.
Sáng nào cũng vậy, tôi bước vào ngày mới bằng việc cầu nguyện và xin phép lành của Chúa.
Phép lành của Chúa là một việc âm thầm bé nhỏ, nhưng thực là một gặp gỡ thân thương giữa Chúa và tôi.
Với phép lành đó, Chúa nhắc nhở tôi hãy biết gắn bó với Chúa là nguồn tình yêu. Yêu thương mà Chúa muốn không là một công bố, mà là một sự sống của tình Chúa nhập thể và nhập thế qua chính con người của tôi. Chúa là nguồn tình yêu, mà tôi phải làm chứng.
Được gắn bó với tình yêu Chúa, tôi hay nghe thấy tiếng Chúa dạy: Hãy tế nhị trong đời sống chung với những người gần xa.
Chúa nhập thể rất tế nhị. Sự tế nhị của Chúa nhập thể được thể hiện không phải theo một bản luật có sẵn, nhưng theo Chúa Thánh Thần soi dẫn trong từng hoàn cảnh cụ thể.
Cùng với sự tế nhị, Chúa luôn nhắc bảo làm chứng cho tình yêu đòi phải có can đảm về mặt tha thứ. Tha thứ mà thôi cũng chưa đủ. Yêu thương mà Chúa muốn tôi làm chứng sẽ phải có sáng kiến tạo nên những điều kiện thuận lợi để người ta dễ trung thành với nhau và với Chúa.
4.
Tôi nghe Chúa nhắc bảo tôi những điều trên đây ở những việc bé nhỏ xảy ra thường ngày. Như khi thăm hỏi, trao đổi, ăn uống, bàn luận, vui chơi, học hành, lao động, phục vụ. Tôi có cảm tưởng là Chúa đợi tôi ở những việc bé nhỏ đó. Khi tôi cố gắng thực hiện những điều Chúa dạy ở những việc bé nhỏ đó, tôi liền nhận ra là chính Chúa nâng đỡ tôi sống yêu thương trong những việc đời thường.
Đừng đợi những việc lớn mới làm chứng cho tình yêu Chúa. Mà hãy làm chứng ngay trong những việc nhỏ nhất của đời thường.
Một điều tôi dần dần nhận ra đó là sự yếu đuối của tôi. Cả trong những việc bé nhỏ, nhiều khi tôi vẫn không yêu thương được như Chúa yêu thương. Khi thấy mình nghèo hèn như vậy, tôi cảm thấy tôi phải bám vào Chúa. Chính lúc đó, tôi thực sự nhận thức được là chính Chúa nâng đỡ tôi trong đời sống yêu thương qua những cụ thể hằng ngày đối với những người xung quanh.
5.
Trong đời sống yêu thương hằng ngày, tôi luôn được Chúa nhắc nhở là tôi phải biết nhạy bén nhận ra những ân nhân gần xa và phải biết ơn họ.
Họ là những người thực sự thương yêu tôi như người Samaria tốt lành, mà Chúa kể trong Phúc Âm. Họ làm cho tôi như người Samaria đã làm cho một kẻ bị thương nằm bên lề đường, nghĩa là họ không ngại lại gần, lấy dầu và rượu đổ lên vết thương của tôi, băng bó lại, đưa tôi vào quán trọ mà săn sóc, trả tiền cho chủ quán và tiếp tục lo chữa lành cho tôi (x. Lc 10,29-37).
Họ là những người thực sự yêu thương tôi, như ông Simon gốc Kyrinê. Họ đã làm cho tôi như người bên lương đó đã làm cho Chúa Giêsu trên đường lên núi Gôlgôtha. Việc họ làm là vác thánh giá đỡ cho tôi (x. Mc 15,21).
Họ là những người thực sự yêu thương tôi, như những cộng đoàn tín hữu thời Hội Thánh sơ khai, đã chia sẻ cho nhau tất cả (x. Cv 2,46).
Họ là những người thực sự yêu thương tôi, như một nhóm nhỏ đứng dưới chân thánh giá Chúa Giêsu (x. Ga 19,25).
Họ làm cho tôi một việc, mà bao người khác không dám làm. Đó là họ dám đứng gần, tỏ thái độ xót thương với một người bị loại trừ. Họ nâng đỡ ủi an tôi, mặc dù tôi là kẻ tội lỗi, xứng đáng bị đóng đinh vào thập giá.
6.
Thực sự đời thường không có gì lớn lao xảy ra. Nhưng đời thường có nhiều trường hợp xảy ra xem ra nhỏ, mà gây rất nhiều đau đớn, cả về khách quan lẫn về chủ quan. Chính trong những hoàn cảnh ấy, đã xuất hiện những người ân nhân không hẹn trước, mà tôi chẳng bao giờ sẽ quên ghi ơn và cảm ơn.
Chính họ đã được Chúa gởi đến tôi, để dạy tôi điều này: Những gì tôi đã nhận lãnh một cách nhưng không, thì tôi cũng phải cho đi một cách nhưng không. Nghĩa là tôi hãy biết cảm thương những người khác một cách vị tha, như họ đã cảm thương tôi một cách vị tha. Cảm thương những ai trong cảnh khốn cùng, đó là điều tôi đã thấy trong đời tôi. Đó cũng là điều Chúa dạy tôi hãy thực hiện. Vô cảm là một phản chứng, nhiều khi cũng là tội.
Nâng đỡ nhau trong cảnh khổ đau, đó là việc rất quan trọng trong đời sống yêu thương, ngay trong đời thường. Việc đồng cảm xót thương đó sẽ có sức làm chứng cho Chúa, hơn bất cứ lý thuyết cao siêu nào về yêu thương.
7.
Nhìn sâu hơn chút nữa vào đời mình, tôi thấy Chúa đã nâng đỡ tôi về đời sống yêu thương bằng cách kêu gọi nhiều người cầu nguyện thay cho tôi, nhất là đền tội thay cho tôi.
Cầu nguyện thay là một nâng đỡ quý. Đền tội thay càng là một nâng đỡ hiếm. Những nâng đỡ quý hiếm đó càng trở thành cao cả, khi được thực hiện trong tình yêu thương chân thành vị tha kín đáo.
Tôi cũng sẽ cầu nguyện thay và đền tội thay cho những người khác như vậy.
Càng đọc lại đời mình, tôi càng nhận ra những chứng từ Chúa đã viết trên đời tôi. Tôi hết sức ngạc nhiên. Ngạc nhiên tiếp nối ngạc nhiên. Không ngạc nhiên nào giống nhạc nhiên nào. Rất khác nhau. Khác nhau làm nên phong phú. Nhưng tất cả đều có một nội dung chung, đó là Chúa tình yêu đã nâng đỡ tôi trong đời sống yêu thương.
Chúa nâng đỡ tôi như người mẹ nâng đỡ đứa con bé nhỏ yếu bệnh. Nâng người con dậy mà không gây quá đau đớn cho con. Đỡ con đứng dậy mà con không cảm thấy choáng váng sợ hãi. Trái lại, đứa con cảm thấy tình Chúa là niềm hy vọng, để hoàn toàn phó thác. Phó thác cả những khi phải bắt đầu lại.
Tôi cảm tạ Chúa hết lòng, và không ngừng nài van Chúa bằng lời của thánh vương Đavít: “Chúa ơi, xin bảo toàn con, vì con tìm nương tựa Ngài” (Tv 15,1).
ĐGM Bùi Tuần