VÌ SAO TÔI THEO ĐẠO CÔNG
GIÁO
Tôi như chìm vào một không gian
vô tận và tôi bắt đầu cầu nguyện, những lời cầu nguyện bây giờ không phải bằng
trí óc hay con tim mà là những lời cầu nguyện từ trong linh hồn đang hoà tan
vào trong nước mắt dâng lên Mẹ.
Những
người quen thân tôi đều biết rằng tôi là người mới làm lễ quy y theo Đạo Phật cách
đây khoảng hơn 2 năm. Nói là theo Đạo Phật nhưng thật ra tôi yêu mến và cảm
thấy gần gũi với Đức Quan Thế Âm Bồ Tát nhiều hơn và cũng nhờ vậy mà cuộc sống
của tôi đã trở nên vui vẻ và hạnh phúc hơn những năm về trước, vì tôi cảm nhận
được sự khác biệt giữa một cuộc sống có Đạo của ngày hôm nay và đời sống không
có Đạo của ngày hôm qua.
Nhưng
gần đây (cuối năm 2004) tôi và 2 đứa con tôi đã bắt đầu theo học chương trình
giáo lý căn bản của Công Giáo tại Nhà Thờ Saint Jane Frances tại North York
(Canada). Hai đứa con tôi, đứa con trai 17 tuổi và đứa con gái 14 tuổi đã được
rửa tội hôm lễ Phục Sinh ngày 26/3/2005. Còn tôi thì chuẩn bị về Việt Nam rửa
tội vào tháng 8/2005.
Lý
do tôi về Việt Nam rửa tội là vì dòng họ nội ngoại 2 bên nhà tôi từ bao đời
nay, tôi là người đầu tiên theo đạo Công Giáo. Vì thế tôi muốn nhân cơ hội này
đưa cả nhà tôi ở đây về VN để giới thiệu cho gia đình 2 bên biết thêm về Thiên
Chúa và ước nguyện rằng cơ hội này sẽ là ngọn Lửa thiêng soi sáng tất cả mỗi
tấm lòng mọi người trong gia đình và là chiếc cầu nối liền giữa gia đình tôi
cùng Thiên Chúa.
Có
rất nhiều người đã hơi ngạc nhiên vì tôi chỉ trong một thời gian ngắn đã tin
chắc chắn vào Thiên Chúa và việc theo Đạo "ào ạt" của mọi thành phần
trong gia đình chúng tôi, nên đã hỏi tôi rằng "nguyên nhân nào đã khiến
chúng tôi có một dức tin mãnh liệt và chắc chắn vào Thiên Chúa như vậy? Chúng
tôi đã thấy gì và đã cảm nhận được gì nơi Thiên Chúa? Có phải chăng chúng tôi
đã miệt mài đi tìm Chúa bấy lâu nay và ngày hôm nay chúng tôi đã tìm gặp Ngài
hay là chính Ngài đã tìm gặp chúng tôi, những con chiên thất lạc tự bao
đời."
Đọc
hồi nãy tới chừ mà chẳng nghe tôi nhắc tới chữ "chồng", chắc các bạn nghĩ
rằng tôi là "single mom" hả? Không phải đâu, cũng may còn có một người
chịu khó lấy tôi làm vợ nên tôi cũng có chồng như ai, nhưng khổ nỗi là khi lấy
nhau thì ổng mạnh ù và 4 năm nay thì ổng bịnh triền miên đau khổ, bịnh té lên,
té xuống, bịnh đến nỗi mà nhìn lên trời chẳng thấy trời, nhìn xuống đất không
thấy đất, nhìn chung quanh chẳng thấy ai và nhìn lại chồng mình cũng chỉ thấy
có bịnh mà thôi. Đúng là bịnh đến độ không còn thấy trời trăng mây gió gì cả,
mà đâu phải mấy cái bịnh tầm thường như đau đầu, sổ mũi mỗi mùa, mỗi năm vẫn
thường xảy ra ở cái xứ lá phong này, mà là bịnh ung thư gan ngặt nghèo mà ai
nghe tới cũng rùng mình rởn tóc gáy. Ai đã mang vào thân thì cơ hội sống được 5
năm chỉ có 5% mà thôi (theo cancer therapy guide xuất bản năm 2003). Nhưng cái
khổ là chồng tôi đâu có phải chỉ bị ung thư gan 1 lần mà thôi đâu, chỉ trong
vòng 3 năm rưỡi thôi, ổng đã bi bệnh ung thư gan tái phát đến 6 lần, tất cả là
9 cái khối u (tumors), cái lớn nhất là 13.5 cm và cái nhỏ nhất là 1.5cm.
Bệnh
ung thư gan của chồng tôi tái phát lần thứ 6 vào cuối tháng 10 năm 2004. Khối u
lần này phát triển rất nhanh và kỳ lạ: trong vòng 6 ngày mà phải ra vào phòng
cấp cứu đến 4 lần. Sau nhiều lần thử nghiệm và xét nghiệm thì các Bác Sĩ tại
bệnh viện Princes Margaret tại Toronto đã báo cho chúng tôi biết là "sorry
nothing we can do". Khi biết bệnh không còn cách chữa trị, họ chuyển chồng
tôi qua một Bác Sĩ khác để thí nghiệm một loại radiation mới ra đang còn trong
thời kỳ thí nghiệm ở giai đoạn 1 (phase 1 clinical), nhưng người bác sĩ thực
hiện cuộc thí nghiệm này đã đi vắng, 3 ngày sau mới trở lại bệnh viện. Vì thế
chúng tôi phải về nhà chờ đợi 3 ngày sau sẽ trở vào bệnh viện cho họ thử thuốc.
Sau
khi về đến nhà thì có một người bạn đem đến tặng cho chồng tôi một chai nước
Thánh có hình Đức Mẹ Lộ Đức và có kể cho chúng tôi nghe sơ sơ về Đức Mẹ và từ
đó do một sự đánh động vô cùng mãnh liệt đã dẫn đưa chúng tôi đến một quyết
định không suy nghĩ là đi Lourdes ở bên Pháp để cầu nguyện với Đức Mẹ Lộ Đức
(vì nếu có suy nghĩ thì không thể đi được, và đi có thể sẽ chết trên đường đi).
Chỉ có một ngày đi, một ngày ở và một ngày về.
Chúng
tôi chỉ có một ngày ở với Đức Mẹ mà may mắn thay lại đúng vào ngày lễ lớn mỗi
năm chỉ tổ chức một lần của các người dân miền núi. Có 3 vị Hồng Y chủ lễ, hơn
100 Giám Mục và soeurs, khi chúng tôi lần mò ra tới hang đá (Grotto) nơi Đức Mẹ
hiện ra thì người ta đã vây quanh và đầy nghẹt cả mọi nơi. Chúng tôi cố len lỏi
một hồi mà chẳng tới đâu, quay đầu nhìn về hướng hang đá cũng không thể nhìn
thấy tượng Đức Mẹ đâu cả. Trải qua bao nhiêu khó khăn muốn đến tận nơi để dâng
lời cầu nguyện với Mẹ mà bây giờ đứng xa như vậy làm sao mà cầu nguyện với Mẹ
được. Tôi buồn và thất vọng vô cùng nên nhìn về phía hang đá mà khấn rằng
"Lạy Mẹ, chồng con bịnh hoạn từ xa đến đây tìm Mẹ mà bây giờ đứng xa quá
không nhìn thấy Mẹ, xin Mẹ thương xót cho chồng con vào bên trong được
không!".
Lạ
lùng thay chưa đầy mấy phút sau thì bỗng một người đàn bà người Pháp đang giữ
trật tự tại đó đến dắt chồng tôi vào bên trong và cho ngồi sau lưng các vị Giám
Mục và đối diện với tượng Đức Mẹ nơi hang đá. Khi chồng tôi vào được bên trong
thì tôi vui mừng lắm. Nhưng mừng chưa xong thì lại lo lắng vô cùng, vì chồng
tôi sức khoẻ rất yếu nếu có việc gì ai lo cho ảnh đây! Vì thế chẳng còn cách
nào khác hơn là tiếp tục cầu nguyện. Tôi lại tiếp tục thì thầm với Mẹ "Mẹ
ơi! Mẹ cho con vào trong để con có thể nhìn thấy chồng con được không Mẹ
?."...
Chỉ
vài phút sau thì lại có một người giữ trật tự dắt tôi vào bên trong khu Thánh
Lễ có ghế ngồi đàng hoàng, tuy ở đây không gần chồng tôi lắm, nhưng nhìn từ xa
tôi có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của chồng tôi. Được như vậy đã là may lắm
rồi, vì trong khu Thánh Lễ chỉ ưu tiên cho những bệnh nhân đi xe lăn và những
người bệnh nằm trên băng ca hoặc những ai có bổn phận thi hành Thánh Lễ mà
thôi. Vì số ghế chỉ có vài trăm mà số người lại đến mấy ngàn người. Sau khi xảy
ra những việc nầy tôi mới thấy thế nào là sự mầu nhiệm của sự cầu nguyện và
ngay lúc nầy lòng tôi đã cảm thấy gần gũi với Đức Mẹ và Chúa hơn bao giờ hết.
Tối
hôm đó ngày 7/11/2004 cũng là tối cuối cùng tại Lộ Đức (Lourdes), tôi cứ lang
thang quanh khu nhà thờ cầu nguyện và suy niệm về sự mầu nhiệm cuả đức tin và
lòng thương xót mà Mẹ đã ban cho tất cả những ai đang khốn khổ mà có lòng tin
đến đây cầu xin cùng Mẹ và nhất là lòng thương xót mà Mẹ đã ban cho tôi ngày
hôm nay.
Trời
đã bắt đầu vào mùa Đông, mà Lourdes là miền núi nên vào ban đêm trời lạnh dữ
lắm, nhất là vào lúc nửa đêm. Nhìn quanh khuôn viên nhà Thờ rộng lớn bao la không
còn một bóng người, nhìn lại hang đá nơi Đức Mẹ hiện ra chỉ còn lại một bà cụ
già đang quỳ gối, hai tay lần chuỗi mân côi, bà dùng hai đầu gối già nua quỳ
trên sàn đá lạnh buốt và lê từng bước nặng nề, chậm rãi nhưng cương quyết van
xin một điều gì đó vô cùng thành khẩn và tự tin.
Nhìn
vào Đức Tin của bà cụ, cõi lòng tôi tự nhiên lòng dâng một niềm tin mãnh liệt
vô bờ bến và tôi tiến dần về phía hang đá dưới chân tượng Đức Mẹ, nơi chồng tôi
đang cúi đầu, hai tay ôm lấy vách đá lòng sụt sùi dâng lời cầu nguyện. Tôi yên
lặng một lát rồi đặt một tay lên vách đá và tay kia đặt trên đôi vai gầy guộc
đang run run vì xúc động của chồng tôi, tôi vô cùng đau khổ và xót xa cho số
phận của chồng tôi, cõi lòng tôi bỗng vỡ ra từng mảnh, những dòng nước mắt từ
trong linh hồn tôi đang tuôn ra. Tôi như chìm vào một không gian vô tận và tôi
bắt đầu cầu nguyện, những lời cầu nguyện bây giờ không phải bằng trí óc hay con
tim mà là những lời cầu nguyện từ trong linh hồn đang hoà tan vào trong nước mắt
dâng lên Mẹ.
"Mẹ
ơi! chồng con đã bị bệnh quá ngặt nghèo đã không còn cách chữa trị, chúng con
đến đây để cầu xin với Mẹ và chỉ biết một lòng cậy trông vào Mẹ mà thôi, xin Mẹ
vì lòng xót thương cầu bầu cùng Chúa Giêsu cứu lấy chồng con, CUỘC ĐỜI CÒN LẠI,
CON NGUYỆN XIN THEO MẸ " và đây chính là lời nguyện ước giữa tôi và Thiên
Chúa.
Đến
nửa đêm trời trở nên lạnh hơn, chúng tôi tạ ơn Mẹ ra về.
Trên
đường về, chúng tôi ghé lại bên dòng suối mà năm xưa Đức Mẹ đã biến thành dòng
nước thánh và đã chữa lành biết bao bệnh nhân có Đức Tin đến đây cầu xin cùng
Mẹ. Chồng tôi đứng lại, dâng lời cầu nguyện và uống nguyên một chai nước thánh
rồi đi thẳng một hơi về khách sạn mà không cần sự giúp đỡ của tôi, cái lưng
cũng không còn khom khom như ngày hôm qua nữa. Tôi vô cùng kinh ngạc nhưng
chẳng dám nói gì, cứ âm thầm quan sát mọi việc.
Thật
đúng là "Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ
mở cho" (Lc 9, 10)
Chiều
hôm đó khi về tới nhà tại Mississauga, Ontario, Canada, chồng tôi đang loay
hoay đem bức tượng Đức Mẹ đặt trên bàn thờ, còn tôi đang lăng xăng sửa soạn bữa
ăn tối thì ngay lúc đó đứa con trai của tôi chạy xuống ôm lấy vai tôi mà hỏi
rằng "Mẹ ơi khi nào con rửa tội?".
Tôi
kinh ngạc vô cùng vì cả nhà tôi chưa có ai học Giáo lý bao giờ và cũng chưa có
ai nói với nó việc theo Đạo Công giáo. Tôi hơi sững sờ một chút nhưng trong
lòng rộn rã một niềm vui vì tôi biết rằng ơn Chúa đang đổ xuống nhà tôi. Tôi
quay lại và nói với con trai tôi rằng "Nếu con muốn được rửa tội để theo
Chúa thì con phải đi học lớp giáo lý trước cái đã". Con tôi đồng ý và mấy
hôm sau thì chúng tôi liên lạc với Cha Giuse Phạm Ngọc Tuấn, nhờ sự nhiệt tình
và lòng thương mến đến gìa đình chúng tôi, cha đã sắp xếp mọi thứ và mấy tuần
sau thì cả gia đình chúng tôi theo học khóa Giáo Lý vừa qua và 2 đứa con của
tôi đã nhận Bí Tích rửa tội vào đêm Lễ Vọng phục Sinh ngày 26/3/2005.
Còn
phần tôi như đã thưa ở trên, tôi phải "rán" mà dời lại đến tháng 8 về
Việt Nam rửa tội, mục đích là đem Tin Mừng về chia sẻ cùng gia đình hai bên và
với ước nguyện rằng, nhân cơ hội nầy Chúa sẽ thương xót mà đánh động mỗi tâm
hồn trong gia đình hai bên và ước mong một ngày nào đó, những tâm hồn này sẽ
quay về với Chúa. Tôi xin bạn hãy cầu nguyện cho gia đình tôi thật nhiều để
những lời nguyện ước của tôi sẽ trở thành sự thật.
Mấy
tháng nay gia đình chúng tôi đang sống trong mầu nhiệm của Đức Tin và hồng ân
của Thiên Chúa, qua hình ảnh Đức Mẹ và sự mầu nhiệm của biến cố nầy tôi đã thấy
gì nơi Thiên Chúa? Và cuộc đời tôi biến đổi ra sao?
Viết
đến đây tôi lại nhớ đến một người bạn trong "Chương trình Thăng tiến Hôn
nhân Gia đình" tuần vừa qua đã mời tôi đến dự một buổi họp mặt hàng tháng
tại Liên Gia 12 và bài Thánh kinh được chia sẻ hôm đó lại là bài dụ ngôn nói về
"Nước Hằng Sống" và Chúa đã ví "Nước Trời giống như chuyện kho
báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì chôn giấu laị, rồi vui
mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy." (Mt 13, 44.)
Càng
suy niệm tôi càng cảm thấy như đây là một lời nhắn nhủ mà Chúa đã dành riêng
cho tôi, mà Mẹ là NGƯỜI đã âm thầm chỉ cho tôi kìa là Nước Hằng Sống và tôi
phải làm gì để có được Nước Trời này đây ! Lạy Chúa, con thật chẳng có gì xứng
đáng để bán, để mua, con chỉ có cuộc đời còn lại nầy và mỗi ngày trôi qua là
một ngày con xin dâng lên Mẹ và Chúa.
Đến
bây giờ thì bạn đã biết vì sao tôi theo Đạo Công Giáo rồi phải không?
Tôi
kể lại câu chuyện nầy là để Vinh Danh và tạ ơn Đức Mẹ Lourdes, Người đã đưa tôi
về với Chúa và cũng để cảm ơn:
Cha
Giuse Phạm Ngọc Tuấn, người đã hướng dẫn và dìu dắt tôi qua những đoạn đường,
những khúc quanh của cuộc hành trình đức tin mà lòng tôi nhiều khi như mơ hồ
lạc mất Chúa.
Cảm
ơn tất cả các anh chị em trong Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình và
nhất là anh chị em trong liên gia 10, đã cầu nguyện cho chúng tôi trong suốt
thời gian qua.
Cảm
ơn Thầy Lân, Thầy Hoàng và Soeur Hà đã hướng dẫn gia đình tôi qua lớp Giáo Lý
khóa 2004-2005 và tất cả quý vị trong ban Mục Vụ Cộng Đoàn Việt Nam ở North
York, Canada.
Và
xin đặc biệt xin chân thành cảm ơn mẹ đỡ đầu Theresa-Maria T. Hương và nhất là
anh Toản, người đã chia sẻ buồn vui mỗi ngày với chúng tôi và cũng là người đã
dìu dắt 2 chúng tôi trong suốt hành trình chuyến đi Lourdes đầy nước mắt hồng
ân nầy.