PHO TƯỢNG THỨ CHÍN
Nước Banxôra có một ông vua cực kỳ giàu có, vua được trăm họ mến yêu, nhưng lại không có con. Điều này làm vua rất buồn phiền. Vua khấn vái các đấng thần linh giúp và lời khẩn cầu có kết quả. Hoàng Hậu thụ thai và sinh được một hoàng tử, đặt tên là Zein Alasman, có nghĩa là “đẹp như tượng”.
Nhưng tính tình của hoàng tử làm vua lo sợ, vì vua tiên đoán, con mình chỉ khi lâm cảnh cùng quẫn, mới nghĩ tới việc làm lại cuộc đời và mới biết cai trị nước. Quả thực, khi nhà vua chết, Zein Alasman lên ngôi. Zein say sưa tửu sắc, chơi bời với những chàng trai xấu được vua cất nhắc vào những cương vị chủ chốt của triều đình, chẳng còn có lề luật nào cả. Theo tính hào phóng, vua ban thưởng không hạn chế, thế là kho tàng của vua cha để lại và của toàn quốc đã hết cạn, mà vua không hay biết.
Thấy bao nhiêu của cải mình bay biến, Zein hối hận là đã không biết sử dụng những của cải cho tốt hơn. Vua đâm buồn phiền quá, không gì có thể làm nhà vua khuây nguôi. Bỗng một đêm vua nằm mơ thấy một cụ già đáng kính, bước tới gần mình vừa cười, vừa bảo: “Hỡi Zein dũng cảm! Giờ phồn vinh đã tới, sáng sớm mai, con hãy lấy một cái cuốc và đào bới phòng làm việc của tiên vương, con sẽ tìm thấy một kho tàng lớn”.
Sáng sớm hôm sau, vua lấy cuốc, đào bới hơn một nửa gian phòng làm việc của vua cha, mà không tìm thấy dấu vết nào của kho tàng. Đột nhiên vua phát hiện một phiến đá trắng, vua dở lên, vua thấy có một cánh cửa được khóa bằng một khóa thép, vua dùng cuốc đạp vỡ khóa, cửa mở ra, vua thấy một cầu thang bằng cẩm thạch dẫn xuống dưới, vua liền đốt một ngọn nến theo cầu thang đó xuống một căn phòng lát bằng sứ Trunng Quốc, tường và trần thì ốp thủy tinh. Vua đặc biệt nhìn chăm chú tới mười cái bệ, mỗi bệ đặt bốn cái vò, vua nghĩ những chiếc vò này đựng rượu quý, nhưng khi mở nắp ra, thì trong toàn là tiền vàng. Vua bốc một nắm, đưa lên cho hoàng thái hậu xem.
Bà ngạc nhiên không thể tưởng tượng, khi nghe con thuật lại những điều vừa trông thấy, bà liền nói: “Con ơi! Hãy chú ý, đừng tiêu hoang phí của cải đó như trước đây, chớ để cho những kẻ thù của con có dịp vui mừng”. Vua thưa: “Thưa mẹ, lối sống của con từ nay sẽ làm cho mẹ hài lòng và vong linh cha con cũng được toại nguyện”.
Vua đưa bà tới phòng kho tàng, bà tò mò nhìn vào một chiếc vò nhỏ để ở góc phòng, khi mở nắp vò này ra, thì thấy một chiếc chìa khóa bằng vàng. Rồi khi lục lọi căn phòng rất cẩn thận, lại tìm thấy một lỗ khóa, ăn vào vách tường, khi tra chìa khóa vàng này vào, thì một cánh cửa khác được mở ra, một căn phòng sáng rực vì trong căn phòng có chín chiếc bệ bằng vàng, trên tám chiếc bệ đó là những pho tượng được tạc bằng cả một khối kim cương, ánh sáng tỏa sáng rực căn phòng. Cái bệ vàng thứ chín, làm vua ngạc nhiên vì trên bệ có đặt một miếng vải sa tanh trắng: trên vải viết những dòng chữ sau đây: “Hỡi con yêu quý của ta! Ta đã khó nhọc biết bao, để có được tám tượng kim cương này, tuy tám tượng này đã quý và đẹp, nhưng trên đời còn một pho tượng thứ chín đẹp hơn gấp ngàn lần những pho tượng này. Nếu con muốn có pho tượng thứ chín đó con hãy lên đường, sang thành phố Cai Rô bên Ai Cập, gặp người đầy tớ cũ của ta tên là Môbarec, người này sẽ nhận ra con và sẽ dẫn con tới nơi có pho tượng thứ chín kỳ diệu này”.
Nhà vua liền trao quyền cho vị tể tướng đạo đức, từ giã mẹ và lên đường đi gặp Môbarec. Khi Môbarec nhận ra hoàng tử Zein, Môbarec sẵn sàng đưa Zein đi lấy pho tượng thứ chín. Nhưng Môbarec cho vua biết là phải qua nhiều gian lao, vất vả, qua nhiều núi rừng, sông ngòi hiểm trở, rồi phải vượt biển ra giữa trùng khơi để gặp vị Chúa Tể các thần linh, mới hy vọng có được pho tượng thứ chín này.
Vì nóng lòng, nhìn thấy bức tượng quý lạ, nên Zein sẵn sàng chấp nhận mọi gian nan nguy hiểm… Rồi khi gặp được vị Chúa Tể các thần linh, thì vị Chúa Tể này lại bắt Zein trở về, tìm lấy một cô gái nết na đức hạnh để dâng lên vị Chúa Tể này, thì rồi mới được pho tượng quý báu ấy. Vị Chúa Tể cũng ban cho Zein một bức gương, để khi soi vào một cô gái nào, thấy hình hiện ra thật rõ ràng, thì đó là con người nết na đức hạnh, còn nếu chỉ thấy hình lờ mờ thì là những con người thiếu đức hạnh.
Khi Zein và Môbarec trở về Cai Rô, tìm khắp trong thành phố, không gặp được một cô gái nào có hình rõ ràng trong bức gương, cả hai đành phải sang thành phố Bát Đa: ở đây, nhờ một vị tiến sĩ tên là Bubekia giới thiệu, Zein và Môbarec tới nhà một vị thượng thư đã về hưu, vị này có một người con gái được mọi người ca tụng là người nết na đức hạnh. Mà quả thật, hình ảnh cô trong bức gương, trông thật rõ ràng. Zein xin vị thượng thư cho mình cưới cô gái về làm hoàng hậu (nhưng thực ra là để dâng cho Chúa tể các thần linh). Quan thượng thư đồng ý.
Thực ra Zein cũng say mê cô gái này, không phải chỉ vì đức hạnh cô, nhưng còn vì sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành của cô nữa. Nhưng vì muốn tìm cho được pho tượng thứ chín, lại vì đã hứa với Chúa tể các thần linh, chàng sợ bị sa ngã, nên đã bắt Môbarec phải giấu cô gái đẹp này đi, trong lúc đi đường để về gặp lại vị Chúa Tể thần linh.
Khi cô gái này biết là Zein chỉ giả vờ cưới mình, nhằm mục đích đưa dâng cho vị Chúa Tể thần linh, cô khóc than thảm thiết. Nhưng việc khóc than của cô cũng vô ích, người ta vẫn dẫn nàng cho Chúa Tể các vị thần linh. Sau khi chăm chú nhìn nàng, vị Chúa Tể các thần linh bảo chàng: “Này hoàng tử, ta rất hài lòng về con, cô gái con đưa đến cho ta thật đáng yêu và trong trắng, ta vui lòng vì sự tìm kiếm của con, để giữ lời hứa với ta. Con hãy trở về nước, xuống căn phòng dưới hầm, con sẽ nhìn thấy đã có pho tượng thứ chín dành cho con. Ta sẽ sai các thần linh của ta mang tới đó”. Zein cám ơn vị Chúa Tể thần linh rồi cùng Môbarec trở về Cairô, nhưng chàng lại vội vã về Banxôra, tuy lòng vẫn thương nhớ thiếu nữ và ân hận rất nhiều vì mình đã lừa dối cô gái.
Khi về tới Banxôra, toàn dân vui mừng vì nhà vua trở về, vua vội đến trình với mẹ về chuyến đi, hoàng thái hậu vui mừng, vì biết vua đã có bức tượng thứ chín, bà nói: “Nào con, chúng ta hãy đi xem vì chắc nó đã có ở dưới hầm rồi”. Nhà vua trẻ và hoàng thái hậu vội vã xuống gian phòng dưới hầm. Bước vào căn phòng, cả hai người, đều xiết bao kinh ngạc, thấy trên bệ vàng thứ chín không phải là một pho tượng, mà là người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua nhận ra đó chính là người con gái vua đã đưa dâng cho vị Chúa Tể các thần linh.
Rồi bỗng nhiên một tiếng sét nổ làm rung chuyển cả căn hầm. Nhà vua và hoàng thái hậu kinh hoàng. Vị Chúa Tể các thần linh hiện ra, trấn an Hoàng thái Hậu: “Ta che chở và yêu con trai của bà, ta muốn thử xem ở lứa tuổi này, chàng có khả năng thắng dục vọng hay không và ta hài lòng về sự tự kiềm chế của chàng. Đây chính là bức tượng thứ chín mà ta dành cho chàng, nó quý hơn mọi bức tượng khác. Này Zein, con hãy sống hạnh phúc với người thiếu nữ này. Nàng chính là vợ con và nếu con muốn nàng luôn luôn trong trắng và chung thủy, thì hãy yêu nàng mãi mãi và chỉ yêu mỗi một nàng mà thôi, con chớ đem lòng thương yêu ai khác, thì ta sẽ bảo đảm cho con lòng chung thủy của nàng”. Dứt lời, vị Chúa tể thần linh biến mất.
Theo câu chuyện này (tóm lược trong cuốn 1001 đêm) sự trong trắng và nết na của một người con gái, chính là bảo vật quý nhất trên đời, và người chồng xứng đáng kết duyên với người con gái này, phải là con người biết tự chủ, biết kiềm hãm dục vọng bất chính của mình.