Nghề độc Sài Thành: Nhậu thuê và đánh ghen
Hai  nghề này chẳng cần bỏ vốn, một nghề là bỏ nước bọt, một nghề là phải có  tửu lượng cực cao. Có lẽ chỉ ở Sài Gòn mới có những "nghề" độc đáo như  vậy.
Sướng khổ nghề nhậu thuê
"Làm  nghề này dễ lắm, không cần phải bằng cấp gì cả, chỉ cần ông có tửu  lượng khá và 'bộ đồ lòng' tốt, biết đọc tên, giá cả, cách phân biệt mùi  vị một số loại rượu Tây", Duy N - một "chuyên gia" nhậu thuê khề khà.  "Ngoài những yêu cầu trên, ông còn phải thường xuyên cập nhật tin tức,  từ tin văn hoá, xã hội, thể thao, cho đến kinh tế, và nếu ai biết làm  thơ trên bàn nhậu thì càng tốt, đặc biệt là thơ 'mặn'. Người thuê thường  là doanh nhân, vì thế người nhậu thuê cần phải biết nhiều thứ để nói  chuyện cho bàn nhậu thêm xôm tụ", N nói thêm.
N cho  biết do nhu cầu làm ăn, chiêu đãi, mở rộng quan hệ, nên ngày nay có rất  nhiều công ty nhờ đến dịch vụ nhậu thuê này. Cũng như bất cứ nghề nào  khác, nghề nhậu thuê cũng có người đứng ra làm chủ soái - người đưa ra  những "luật" như không trộm cắp, không cho "chó ăn chè" trên bàn nhậu,  không "đâm sau lưng chiến sĩ" (đặt điều nói xấu nhau). Theo N, lúc trước  chỉ có cánh mày râu làm nghề này, giờ thì đã có nhiều phụ nữ đi nhậu  thuê. Cứ mỗi cuộc nhậu, người nhậu thuê được trả từ 500 - 700 nghìn  đồng.
Cơ cực nghề nhậu thuê. Ảnh minh họa 
 | 
Nhìn  qua ai cũng tưởng nghề này rất dễ ăn, nhưng thực tế thì chỉ có dân  trong nghề mới biết nỗi khổ. "Ai quen uống rượu thì chỉ uống rượu thôi,  chứ vừa rượu vừa bia dễ bị vật lắm. Tôi có thằng bạn bên quận 8 cũng làm  nghề này, khách của nó nhiều lắm, một ngày nó nhậu 5-6 độ. Nhưng cái  thằng này nhậu tạp, bia rượu gì nó làm láng hết, kể cả rượu chuối hột.  Bởi vậy 'bộ đồ lòng' của nó bây giờ nát bấy luôn", Tuấn "Sài Gòn", một  người nhậu thuê cho biết.
Sở dĩ Tuấn có biệt danh  này là do anh chỉ uống được một loại bia duy nhất là bia Sài Gòn. Và đây  cũng là kinh nghiệm sống của anh khi vào nghề. Theo lời Tuấn thì bia,  rượu, nhất là các loại sản xuất chui, có độ cồn rất cao, vì vậy hễ uống  lộn xộn không trung thành với một gu nào thì rất dễ "lãnh đòn".
Hôm  sau tôi cùng Tuấn đến quán nhậu khá lớn trên đường Hoàng Văn Thụ. Khách  hàng của Tuấn là ông chủ của chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng, còn  đối tác là 3 người chuyên cung cấp hàng. Vào bàn, sau vài câu xã giao,  phía đối tác của Tuấn bắt đầu uống bia như nước lã, thỉnh thoảng mới có  vài câu liên quan đến việc làm ăn. Tuấn và "ông chủ" thì thầm với nhau  rồi ông ta nói: "Anh có việc phải đi gấp, có gì mấy anh em ở lại chơi  với Tuấn".
Ông chủ vừa khuất bóng, phía đối tác càng  uống bạo làm cho Tuấn phải méo mặt vì uống theo họ. Hết thùng bia thứ  ba, một vị khách lên tiếng: "Bia rượu uống chán rồi, bây giờ mình đi  'tăng hai' cho vui". Tuấn từ chối: "Ông chủ có chỉ định tiếp đến đây  thôi". Nghe thế, cả nhóm nổi nóng, xúc phạm Tuấn không tiếc lời. Thấy  tôi có vẻ khó chịu vì thái độ của phía đối tác, Tuấn nói nhỏ: "Thôi bỏ  đi, làm nghề thì phải chịu, lên tiếng coi chừng bị ăn đòn mà còn không  có thù lao".
Rời quán, Tuấn chua chát: "Nghề này  nhiều người vẫn nói đùa rằng tiền công được tính bằng những cơn say.  Kiếm được vài triệu một tháng đôi khi phải khóc trên bàn nhậu, đó là  chưa kể các bệnh tật do bia rượu mà ra"
"Từ khi theo  nghề này, tự nhiên tôi có thói quen ngày nào không uống là không chịu  được", Trần Văn Q, một cao thủ trong nghề nhậu thuê cho biết. "Hôm nào  có sô thì không nói làm gì, còn hôm nào ế thì tôi với một vài chiến hữu  thân tình phải gầy độ nhậu cho đỡ nhớ nghề", Q. kể thêm.
Theo  lời anh thì lúc trước người làm nghề này rất được kính trọng, vì người  nhậu thuê là "bộ mặt, tiếng nói" của các doanh nghiệp, doanh nhân. Nhưng  rồi do thấy nghề này dễ sống, không cần vốn liếng nên nhiều người lao  vào khiến các tay nhậu thuê rớt giá thê thảm..
Q.  bấm đốt ngón tay nhẩm tính rồi thần mặt: "Đời tôi cũng đã chứng kiến  nhiều đứa bạn nhậu thuê rời bàn nhậu trong cơn say rồi gặp tai nạn thành  tàn tật, rồi trúng gió mà chết... Cơ cực lắm. Có lúc muốn tìm việc gì  khác nhưng cũng khó vì nhậu nhẹt quen rồi, giờ chuyển làm nghề khác cả  tháng có khi không đủ tiền một chầu nhậu".
Nghề đánh ghen
Nghề  đánh ghen có ít khách hàng hơn vì chỉ sống được là nhờ những người  chồng, người vợ có máu Hoạn Thư nhưng vì "yếu cơ" hơn tình địch, hay vì  lý do nào đó họ không dám ra mặt nên mới nhờ đến "dịch vụ" đánh ghen  thuê. Cũng như nhậu thuê, nghề này không cần bỏ vốn, mà chỉ bỏ nước bọt.
Trong  vai một người chồng "bị cắm sừng", tôi tìm đến nhà K là một quán cơm  bình dân trong một con hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh. "Bị cắm sừng phải  không", "bà trùm" K hỏi. "Không thì tôi tìm đến chị làm gì", tôi thiểu  não trả lời vẻ rất hoàn cảnh. "Anh có đem theo hình của thằng đó tới  không? Nếu muốn xử nhẹ cảnh cáo thì 4 triệu, còn muốn thằng đó "ôm mặt  máu" thì 7 triệu, nhưng nói trước là tụi tui chỉ nhận xử còn sau đó nó  với vợ anh còn "lẹo tẹo" với nhau không thì tui không chịu trách nhiệm",  người phụ nữ này nói. Viện lý do ngày mai đem hình lại và đặt tiền, tôi  lên xe chạy một hơi không dám nhìn lại.
Thế nhưng  thực chất, thường thì các "khách hàng" không nhận được "dịch vụ" có  "chất lượng" như những đối tượng đánh ghen thuê hứa hẹn. "Lúc mới nhận  hợp đồng với người ta, bả hứa nào là chị muốn tui lấy của con nhỏ đó bao  nhiêu cái thẹo cũng được, nhưng khi nhận tiền xong thì bả chỉ đến chửi  bới vài câu rồi về. Vụ đó tui mất không 5 triệu đồng mà chẳng ích gì",  bà G, một phụ nữ ngụ quận Bình Thạnh kể về lần đi thuê người đánh ghen.
Bà  B, một "bà trùm" chuyên đánh ghen thuê nay đã giải nghệ xác nhận điều  này. Bà thủng thẳng: "Ngu gì 'xử' gây thương tích phải đi tù. Nhận tiền  xong tụi tôi chỉ đến gặp đối tượng cảnh cáo kiểu "mày muốn sống thì để  yên cho chồng, (vợ) tao làm ăn", hoặc cùng lắm là tạt tai vài cái rồi  thôi".
Theo Đời Sống Pháp Luật
Lời Chúa: "Cũng như thời ông Nô-ê, sự việc đã xảy ra cách nào, thì trong những ngày của Con Người, sự việc cũng sẽ xảy ra như vậy. Thiên hạ ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu, và nạn hồng thủy ập tới, tiêu diệt tất cả." (Lc 17,26-27)