KHÔNG TAY, KHÔNG CHÂN, KHÔNG LO LẮNG !
(NO ARMS, NO LEGS, NO WORRIES !)
(NO ARMS, NO LEGS, NO WORRIES !)
Tâm hồn tôi thật bình an khi biết rằng Thiên Chúa không để cho bất kỳ sự gì xảy ra trong đời sống chúng ta mà Người không có một chủ ý tốt lành cho nó.
Tôi tên là Nick Vujicic. Tôi ca ngợi Chúa vì Người đã làm cho chứng tá của tôi chạm đến hàng ngàn tâm hồn trên khắp thế giới ! Từ lúc chào đời tôi đã không có tay chân. Các bác sĩ bó tay trước ca đẻ “thiếu sót” này. Bạn thử nghĩ mà xem, tôi gặp bao nhiêu là khó khăn thử thách.
“Anh em hãy tự cho mình là được chan chứa niềm vui, khi gặp thử thách trăm chiều”. (Gc 1,2)
... Bao nhiêu là thương tổn, đớn đau và thử thách phải chăng là chan chứa niềm vui ? Cha mẹ tôi là tín hữu Kitô, thậm chí cha tôi là mục sư, họ thuộc lòng Kinh Thánh, vậy mà, vào buổi sáng ngày 4 tháng 12 năm 1982, họ chỉ thốt lên được hai tiếng “Chúa ơi !” Đứa con trai đầu lòng sinh ra không có tay, không có chân ! Hoàn toàn bất ngờ. Các bác sĩ bị sốc không nói được lời nào. Chẳng có giải thích y khoa nào cho sự việc. Bây giờ tôi vẫn có em trai và em gái lành lặn bình thường như mọi người khác.
Cả Nhà Thờ thấy thương cho số phận của tôi. Cha mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ. Mọi người hỏi: “Nếu Thiên Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu thì tại sao lại để sự việc tệ hại này xảy đến cho dân Chúa ?” Cha tôi nghĩ tôi chẳng sống được bao lâu nhưng các xét nghiệm cho thấy tôi là một hài nhi khoẻ mạnh, chỉ thiếu chân tay.
Cũng dễ hiểu rằng cha mẹ tôi đã phải lưu tâm và lo lắng đến thế nào cho cuộc sống mà tôi sẽ phải trải qua. Thiên Chúa ban cho họ sức mạnh, khôn ngoan và can đảm vượt qua những năm đầu. Rồi chẳng bao lâu thì cũng đến lúc tôi đủ tuổi đến trường.
Luật pháp của Úc không cho phép tôi học trong các trường bình thường như những đứa trẻ khác, vì tôi tàn tật. Thiên Chúa đã làm điều kỳ diệu để cho mẹ tôi đấu tranh đòi sửa đổi luật lệ. Và tôi là học sinh tàn tật đầu tiên được học ở một trường bình thường như mọi trẻ em khác.
Tôi thích đi học và cố gắng sống giống như mọi người, nhưng những năm đầu tiên ở trường tôi bị bỏ rơi, kỳ thị, trêu chọc vì không giống ai. Thật quá khó để trở nên bình thường. Nhưng được cha mẹ khích lệ, để vượt qua thử thách, tôi bắt đầu chú tâm đến những giá trị thực sự của một con người. Tôi biết mình khác mọi người ở hình dáng bên ngoài nhưng bên trong chẳng có gì khác.
Lắm khi tôi suy sụp khi bị bỏ rơi nơi trường học. Cha mẹ tôi khuyên tôi làm ngơ đi và lân la làm bạn với vài học sinh khác. Chẳng bao lâu đám học trò nhận ra rằng tôi cũng như chúng. Chúa đã chúc lành cho tình bạn của chúng tôi.
Có những khi tôi suy nhược, tức giận vì không thể đổi thay số phận và chửi rủa bất kỳ ai đụng đến nỗi đau của tôi. Tôi đến lớp Giáo Lý vào Chúa Nhật và được dạy rằng Thiên Chúa yêu thương tất cả và hằng chăm sóc chúng ta. Tôi hiểu tình thương theo quan niệm của một đứa trẻ và không hiểu tại sao Thiên Chúa yêu tôi mà lại tạo ra tôi thế này.
Tôi đã làm điều gì sai ? Có lẽ tôi làm gì sai thật, nên tôi tàn tật, khác với các học sinh ở trường. Tôi thấy mình là gánh nặng cho người chung quanh và tốt nhất là nên biến đi.
Tôi muốn thoát khỏi tủi nhục, muốn chết luôn khi còn bé cho rồi. Nhưng một lần nữa, tôi phải cảm ơn cha mẹ và gia đình đã luôn luôn an ủi động viên tôi.
Những tâm tư tình cảm tôi đã kinh qua: bị trêu chọc, tự ái và cô đơn, Thiên Chúa đã biến chúng thành thương khó mang lại niềm vui. Tôi chia sẻ kinh nghiệm và chuyện đời mình cho những ai đang phải đương đầu với thử thách trong cuộc sống và xin hãy để Thiên Chúa biến nó nên sự lành. Tôi khuyến khích và chuyển lửa để họ sống hết mình, đừng để bất cứ điều gì ngăn chặn ước mơ và hy vọng.
Một trong những bài học đầu tiên mà tôi học được, đó là mọi sự đều là ân huệ. “Chúng ta biết rằng: Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Người”. (Rm 8,28)
Câu Lời Chúa này chạm đến tâm hồn và đánh thức tôi, khiến tôi thấy rằng chẳng có chi là may mắn, cơ hội hay ngẫu nhiên, chẳng có chi là “xui xẻo” xảy ra trong đời sống chúng ta. Tâm hồn tôi thật bình an khi biết rằng Thiên Chúa không để cho bất kỳ sự gì xảy ra trong đời sống chúng ta mà Người không có một chủ ý tốt lành cho nó.
Tôi phó thác đời mình cho Chúa Kitô lúc 15 tuổi sau khi đọc Tin Mừng theo Thánh Gioan chương 9. Đức Giêsu bảo rằng lý do mà người mới sinh đã bị mù là “để các việc của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh”. Tôi thực sự tin rằng Chúa đã chữa lành tôi để tôi trở nên chứng nhân tỏ tường cho quyền năng vô cùng của Người.
Sau này, tôi được ơn khôn ngoan để hiểu rằng nếu chúng ta cầu nguyện và nếu Thiên Chúa muốn thì chúng ta được nhậm lời, còn nếu Thiên Chúa không muốn, tôi biết rằng Người có cái gì khác tốt hơn.
Bây giờ thì tôi thấy rằng Thiên Chúa đang dùng tôi để mạc khải vinh quang của Người theo cách mà người khác không có.
Năm nay tôi 23 tuổi, có bằng Bachelor of Commerce. Mỗi khi có dịp, tôi cũng đi đó đây diễn thuyết, làm chứng và chia sẻ chuyện đời mình. Tôi tổ chức các buổi nói chuyện để làm quen và khích lệ học sinh tuổi teen qua các chủ đề liên quan đến những thử thách hiện nay họ đang gặp. Tôi cũng nói chuyện với các hội đoàn nữa. Tôi thích đến với những bạn trẻ và cố giữ cho mình luôn sẵn sàng làm theo ý Thiên Chúa. Người dẫn, tôi theo.
Tôi có nhiều ước mơ và mục tiêu để hoàn thành trong cuộc sống. Tôi muốn trở nên nhân chứng trung thành cho Hy Vọng và Tình Yêu Thiên Chúa, trở thành một nhà diễn thuyết quốc tế và được sử dụng như một nhịp cầu cho người Kitô và không Kitô đến với nhau.
Tôi muốn ra riêng ở tuổi 25 nhờ kinh doanh bất động sản, muốn cải tiến cái xe hơi sao cho tôi có thể lái được và muốn được chia sẻ chuyện đời mình trên “Oprah Winfrey Show" ! Tôi cũng mơ viết được nhiều sách bán chạy và hy vọng hoàn thành cuốn đầu tiên có tựa đề “Không tay, không chân, không lo lắng !” ( No Arms, No Legs, No Worries ! ) vào cuối năm.
Tôi tin rằng nếu bạn ước mơ và ưa thích làm việc gì, và nếu đó là ý Thiên Chúa thì bạn sẽ đạt được đúng lúc. Chẳng có lý do gì khiến chúng ta cứ phải liên tục đặt giới hạn cho mình. Như thế là đặt giới hạn cho Thiên Chúa, Đấng có thể làm mọi sự. Chúng ta đóng Thiên Chúa vào thùng !
Quyền năng Thiên Chúa thật tuyệt vời, khi chúng ta muốn làm gì cho Thiên Chúa, thay vì chú tâm vào khả năng của mình và tập trung vào những cái chúng ta có thì hãy nhớ rằng Thiên Chúa làm qua chúng ta và không có Người chúng ta không thể làm gì được.
Khi chúng ta làm việc tông đồ, thì ta cậy vào khả năng của ta hay quyền năng Thiên Chúa ?
Xin Chúa chúc lành cho Bạn. Trong Chúa Kitô...
NICK VUJICIC,
Bản dịch của Lm. NGUYỄN MINH ĐỨC, DCCT,
từ www.lifewithoutlimbs.org