Lời Chúa cntn 25a _ giờ của lòng nhân hậu

GIỜ CỦA LÒNG NHÂN HẬU
Đi tìm người làm vào giờ thứ mười một, Chúa không muốn bỏ một ai.  
Lm. HK
Khi còn nhỏ, thánh Martin de Porres đã sng tinh thn bác ái v tha, sn lòng phc v người nghèo khổ bnh tt trong mi hoàn cnh. Mt hôm Martin theo ch mang thc ăn v cho gia đình thì nghe tiếng rên r ca mt lão già người da đ. Thy ông lão b lính Tây Ban Nha hành h ri vt nm gia đường, mình đy thương tích, cậu li gn tìm cách giúp đỡ, nhưng ông lão cự tuyt: “Thng nô l… thng qu đen. Bn da đen ti mày là k thù ca dân da đ.”
Nhưng Martin không bỏ đi mà còn dng li nói chuyn vi ông lão du dàng đến ni ch mt lát sau ông đã cho cu biết là ba ngày ri ông chưa có chút gì vào bụng, li chng có con cháu gì c. Nghe thế, Martin đã khóc và đưa cho ông tất c s thc phm va mua được.
Có thể nói được thánh Martin là mt phép l Chúa làm gia trn gian đ tôn vinh nhng giá tr “không th hiu ni” ca Nước Tri, như Chúa đã nói: “Thật vậy, tư tưởng của Ta không phải là tư tưởng của các ngươi, và đường lối các ngươi không phải là đường lối của Ta.” (Is 55,8). B khinh r vì da đen, li là con ca mt bà m gc nô l, con ngoi hôn… nhưng sự hèn h ca thánh nhân li làm to sáng công vic ca tình yêu Chúa luôn tìm kiếm hnh phúc cho mi người, luôn to nên nhng kit tác trên nhng gì người ta coi là đ b, tái to mt thế gii mi.
Đức Kitô đã ví Nước Tri ging như chủ nhà kia va tảng sáng đã ra mướn th vào làm vic. Đim khác l đu tiên ca câu chuyn là ông tìm người làm c vào gi thứ mười mt, đim khác l th hai là vic phát lương cho thợ bt đu t nhng người đến sau, khác hn thói quen thường thy thi đó. C hai đu làm ni bật đim khác l ca Nước Tri mà Đức Kitô mun nhn mnh, khi Ngài k tiếp v gi phát lương: “những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan.”
Điểm then cht của dụ ngôn được được bắt đầu từ li cn nhn ca my người làm đu tiên khi thấy công mình vt v sut ngày cũng bng người ch làm có mt gi.  
Ti sao Chúa làm thế? Công lý ca Chúa đâu?...
Lòng nhân lành là câu trả li ca Chúa: “Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao?... Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao?” (Mt 20,13.15).
Nghe thế, ai cũng mun làm người vào sau chót đ hưởng lòng tt ca ông ch. Nhàn quá, li quá! Nhưng xét lại mi thy là đ làm người sau chót không d chút nào: H phi kiên nhn ch đi, hy vng mt điu chng ai dám hy vọng: “Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: "Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết? " Họ đáp: "Vì không ai mướn chúng tôi." Ông bảo họ: "Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!” (Mt 20,6-7); thêm nữa, vì biết thân phn mình, h chng dám đòi hi gì mà hoàn toàn cy da vào lòng tt ca ông ch: vn đi làm dù không biết lương bổng ra sao!
Chúa không nợ ai điu gì, nhưng lại n mi người lòng nhân lành vì Chúa là tình yêu. Ai cho rằng mình đáng được điu này, điu n, s cn nhn v lòng nhân lành ca Chúa; trái li, ai biết mình bt xng s thy mình được bơi lội gia tình yêu, như thánh Phaolô tâm sự: “tôi bị giằng co giữa hai đàng: ao ước của tôi là ra đi để được ở với Đức Kitô, điều này tốt hơn bội phần: nhưng ở lại đời này thì cần thiết hơn, vì anh em” (Pl 1,23-24).
ng là ging co, nhưng mấy người làm vườn đu tiên b ging co gia hai ni s: làm sm thì s vt v, làm mun thì li s l vic, không có ai gọi làm? Trái li, biết mình bất xứng mà được Chúa thương, thánh Phaolô hnh phúc thy mình b ging co gia hai mi li: “đối với tôi, sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi.” Đó cũng là tâm tình mang lại bình an cho ông Gióp trong mi tình hung: “Thân trần truồng sinh ra từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Chúa đã ban cho, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng danh Chúa” (G 1,21).
ĐGH Gioan-Phaolô I khi mới đc c đã có ý đnh phong chc linh mc cho mt thy b bi lit. Ý đnh đó chưa được thc hin thì ngài đt ngt qua đi sau hơn một tháng trên ngôi giáo hoàng. Sau đó, ĐGH Gioan-Phaolô II đã thc hin ý đnh ca v tin nhim mà truyền chc linh mc cho ông thy có th gi được là “người thợ làm giờ thứ mười một” đó.
Đi tìm người làm vào giờ th mười mt, Chúa không mun b mt ai. Càng biết mình bt xng tôi s càng hnh phúc khi được Chúa gi làm vic cho Ngài vì lòng nhân hu! Tôi không được phép chm tr: “Hãy tìm Chúa khi Người còn cho gặp.” (Is 55,6)