(1825 - 1888)
Phanxicô dồn nhiều nỗ lực trong các sinh hoạt
bác ái, giúp thiết lập các ký túc xá cho người già và người nghèo.
Phanxicô sinh ở
miền bắc nước Ý, là người con út trong gia đình quý tộc có 12 người con. Ngài sống
trong giai đoạn cực kỳ hỗn loạn của lịch sử, mà phong trào chống Công Giáo và
chống đức giáo hoàng rất mạnh mẽ.
Sau khi
hoàn tất khoá huấn luyện sĩ quan quân đội, Phanxicô được Vua Victor Emmanuel II
để ý, vì ông cảm kích trước sự hiểu biết và tính tình của người thanh niên này.
Ðược vua mời để làm thày giáo cho hai hoàng tử, Phanxicô đồng ý và chuẩn bị nhận
nhiệm vụ. Nhưng vai trò của Giáo Hội trong lãnh vực giáo dục thời bấy giờ có
nhiều điểm bất lợi, nên nhà vua buộc phải rút lại lời mời Phanxicô, thay vào
đó, vua tìm một thày giáo thích hợp hơn với một quốc gia thế tục.
Sau đó
không lâu, Phanxicô từ giã quân đội và theo đuổi việc học ở Balê về toán học và
thiên văn học; ngài cũng đặc biệt chú ý đến tôn giáo và sự khổ hạnh. Mặc dù việc
học là chính, Phanxicô dồn nhiều nỗ lực trong các sinh hoạt bác ái. Ngài sáng lập
tu hội Thánh Zita cho những người đầy tớ, sau này bành trướng thêm để nhận cả
các người mẹ không chồng. Ngài giúp thiết lập các ký túc xá cho người già và
người nghèo. Ngài trông coi cả việc xây cất một nhà thờ ở Turin được dành để tưởng
nhớ các chiến sĩ đã tử trận trong cuộc chiến thống nhất nước Ý.
Vì muốn
nới rộng tầm hoạt động và tận tụy hơn cho người nghèo, Phanxicô, lúc bấy giờ là
một tráng niên, bắt đầu đi tu làm linh mục. Nhưng đầu tiên, ngài phải được sự đồng
ý của Ðức Giáo Hoàng Piô IX để chống lại quyết định của đức tổng giám mục địa
phương đã không đồng ý cho ngài đi tu vì cao tuổi.
Khi 51
tuổi, Phanxicô được thụ phong linh mục. Ngài tiếp tục các công việc tốt lành,
chia sẻ tài sản cũng như năng lực của ngài cho tha nhân. Ngài thiết lập một ký
túc xá khác, lần này dành cho các cô gái điếm hoàn lương.
Ngài từ
trần ở Turin ngày 27 tháng Ba 1888, và 100 năm sau, ngài được phong chân phước.