THỨ
NĂM SAU CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN
NĂM
CHẴN
BÀI ĐỌC: 1V 11,4-13
4 Khi vua Sa-lô-môn về già, các bà vợ của
vua đã làm cho lòng vua ngả theo các thần ngoại; lòng vua không còn chung thủy
với Đức Chúa Thiên Chúa của vua, như lòng phụ vương Đa-vít nữa. 5
Vua Sa-lô-môn đi theo nữ thần Át-tô-rét của dân Xi-đôn, theo thần Min-côm ghê
tởm của dân Am-mon. 6 Như thế, vua Sa-lô-môn làm điều dữ trái mắt Đức
Chúa, chứ không theo Đức Chúa trọn vẹn như phụ vương Đa-vít. 7 Bấy
giờ vua Sa-lô-môn xây trên núi đối diện với Giê-ru-sa-lem một nơi cao cho thần
Cơ-mốt ghê tởm của dân Mô-áp, cho thần Mô-léc ghê tởm của con cái Am-mon. 8
Vua làm như thế với tất cả các bà vợ ngoại đạo của vua; họ đốt hương và sát tế
kính các thần của họ.
9 Đức Chúa nổi giận với vua Sa-lô-môn, vì
lòng vua rời xa Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en, Đấng đã hiện ra với vua hai
lần,10 và truyền cho vua là đừng đi theo các thần ngoại, nhưng vua
không giữ điều Đức Chúa đã truyền. 11 Đức Chúa phán với vua
Sa-lô-môn: "Vì ngươi đã như vậy và đã không giữ giao ước cũng như các giới
răn Ta truyền cho ngươi, thì chắc chắn Ta sẽ giựt lấy vương quốc ngươi mà trao
cho một thuộc hạ của ngươi. 12 Tuy nhiên, vì thân phụ ngươi, Ta sẽ
không làm điều đó trong đời ngươi, nhưng sẽ giựt vương quốc khỏi tay con của
ngươi. 13 Hơn nữa, vì nể Đa-vít tôi tớ Ta, và vì Giê-ru-sa-lem,
thành đô Ta đã chọn, Ta sẽ không giựt lấy cả vương quốc, nhưng sẽ để lại cho
con của ngươi một chi tộc.”
ĐÁP CA: Tv 105
Đ. Lạy Chúa, xin Ngài
nhớ đến con, bởi lòng thương dân Ngài. (c 4a)
3
Hạnh phúc thay người giữ đức công minh và hằng thực thi điều chính trực!4
Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con bởi lòng thương dân Ngài, xin ngự đến viếng thăm
mà ban ơn cứu độ.
35
họ sống chung lộn giữa chư dân,học đòi những hành vi của chúng. 36
Họ lấy tượng thần chúng mà thờ:đó chính là cạm bẫy họ sa chân.
37
Họ giết con mình cả trai lẫn gái, mà hiến quỷ tế thần. 40 Trên dân
riêng, Chúa đổ cơn thịnh nộ,Người tởm kinh gia nghiệp của mình.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Gc
1,21bc
Hall-Hall: Hãy
khiêm tốn đón nhận Lời đã gieo vào lòng anh em; Lời ấy có sức cứu độ linh hồn
anh em. Hall.
TIN MỪNG: Mc 7,24-30
24 Một hôm, Đức Giê-su đến địa hạt Tia. Người
vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng không thể giấu được. 25
Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ bị quỷ ám, vừa nghe nói đến
Người, liền vào sấp mình dưới chân Người. 26 Bà là người Hy-lạp, gốc
Phê-ni-xi thuộc xứ Xy-ri. Bà xin Người trừ quỷ cho con gái bà. 27
Người nói với bà: "Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy
bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.”28 Bà ấy đáp: "Thưa
Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám
trẻ nhỏ.”29 Người nói với bà: "Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi,
quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi.”30 Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm
trên giường và quỷ đã xuất.
PHẨM
GIÁ CON NGƯỜI CHỈ CÓ
KHI KẾT HỢP VỚI CHÚA GIÊSU
KHI KẾT HỢP VỚI CHÚA GIÊSU
Giáo huấn Công Đồng Vat. II, trong Hiến Chế Mạc Khải số 16 dạy
nguyên tắc hiểu Kinh Thánh: “Giá trị Cựu Ước được thể hiện trong Tân Ước;
giá trị Tân Ước đã tiềm ẩn trong Cựu Ước”.
Dựa vào nguyên tắc này, chúng ta hiểu được ý Chúa qua các Bài
đọc trong Thánh Lễ hôm nay:
Chúa đã mạc khải về việc tạo dựng con người khởi đi từ sách Sáng
thế, hai lần:
-
Lần I (St 1,26-27): Chúa chỉ cần phán
một Lời: “Chúng Ta hãy làm nên loài người
giống Chúng Ta”, tức khắc xuất hiện nam nữ (Adam, Eva).
-
Lần II (St 2,7. 21-22: Bài đọc năm lẻ):
Chúa lấy đất nắn tạo ông Adam rồi thổi sinh khí vào mũi ông cho ông được sống,
và Ngài để ông ngủ, rồi lấy một cái xương sườn của ông tạo nên Eva vợ ông.
Thời Cựu Ước, hai lần Chúa tạo dựng con người như thế thì trong
Tân Ước được thể hiện hai lần Chúa muốn loài người phải được tái sinh bằng Lời
Chúa (x Gc 1,18), đồng thời được sinh lại bởi nước của Bí tích Thánh Tẩy và
Mình Máu Thánh Chúa Giêsu Phục Sinh trong Bí tích Thánh Thể khơi nguồn từ sườn
Đức Giêsu: Adam cuối cùng tim bị đâm thủng, nước và máu đổ xuống (x Ga
19,31-37). Nói tắt: Chúa chỉ muốn tạo dựng con người hoàn hảo giống Thiên Chúa
trong Chúa Giêsu Phục Sinh qua hai phần của Thánh Lễ: Phần Phụng Vụ Lời Chúa và
Phụng Vụ Thánh Thể. Vì con người chỉ là cục đất sét trong tay Thiên Chúa, như
ngôn sứ Isaia nói: “Lạy Đức Chúa, Ngài là
Cha chúng con; chúng con là đất sét, còn thợ gốm là Ngài, chính tay Ngài đã làm
ra tất cả chúng con” (Is 64,7). Quả thật, Chúa Giêsu Phục Sinh là Thợ Gốm
đại tài, hằng ngày nắn tạo ta bằng Lời và bằng Máu Thịt qua Bí tích Thánh Thể. Thế
nên thánh Giacôbê Tông Đồ khuyên các tín hữu: “Hãy khiêm tốn và đón nhận Lời đã gieo vào lòng anh em, Lời ấy có sức
cứu độ linh hồn anh em” (Gc 1,21bc: Tung Hô Tin Mừng).
Mạc Khải đã cho ta biết hiền thê của Adam sinh ra từ xương sườn
ông khi ông đang ngủ (x St 2,21-23: Bài đọc năm lẻ), thì Hiền Thê của Chúa
Giêsu (Adam cuối cùng) chính là người Công Giáo được tái sinh từ Nước và Máu
phát xuất từ cạnh sườn Ngài bị đâm thủng trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, cũng
chính là lúc Ngài dâng Lễ, xin Chúa Cha cứu sống loài người tội lỗi (2Cr 11,2; Ga
19,34; Lc 23,34).
Ơn cứu độ này Chúa không dành riêng cho dân tộc Do Thái, dù vẫn
tự hào họ mới là con Thiên Chúa, mà Chúa còn muốn cứu muôn dân, mặc cho người
Do Thái coi dân ngoại chỉ là lũ chó trước mặt Thiên Chúa (Do Thái gọi dân ngoại
là Kuon), thế nên Đức Giêsu nói theo kiểu Do Thái với người đàn bà dân ngoại,
thuộc Hy Lạp gốc Phênixê, thuộc xứ Siry lúc bà này đến xin Đức Giêsu cứu con bà
khỏi bị quỷ ám. Đức Giêsu muốn thử Đức Tin của bà có tin thật Ngài muốn cứu con
bà thoát tay ma quỷ không? Thì Ngài nói với bà: “Phải để cho con cái ăn trước đã, vì không nên lấy bánh của con cái mà ném
cho chó con” (Mc 7,27: Tin Mừng). Ta thấy cách nói của Đức Giêsu với bà
ngoại giáo là chó con (Kunarion), là Đức Giêsu đã ưu ái với người ngoại giáo,
chứ Ngài không gọi bà là chó (Kuon) như những người Do Thái vẫn gán cho dân
ngoại.
Người đàn bà này nhận ra Đức Giêsu thương mình hơn những người
Do Thái khác, nên bà thưa lại: “Thưa
Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám
trẻ nhỏ.” Người nói với bà: "Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất
khỏi con gái bà rồi.” Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã
xuất” (Mc 7,28-30: Tin Mừng). Thật “hạnh
phúc cho những người kính sợ Chúa” (Tv 128/127,1a: ĐC năm lẻ).
Vậy ý định muôn thuở của Thiên Chúa là Ngài muốn muôn dân tộc
chỉ thờ một Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Phục Sinh, nhờ Hy Tế của Ngài (x Ga
4,23). Thế mà vua Salômôn đã được Chúa ban ơn khôn ngoan không ai sánh bằng,
nhưng vì chưa được kết hợp nên một với Con Thiên Chúa, nên ông vẫn còn trong mù
quáng: “Khi vua Salômôn về già, các bà vợ
của vua đã làm cho lòng vua ngả theo các thần ngoại; lòng vua không còn chung
thủy với Đức Chúa Thiên Chúa của vua, như lòng phụ vương Đa-vít nữa. Vua Sa-lô-môn đi theo nữ thần Át-tô-rét của dân
Xi-đôn, theo thần Min-côm ghê tởm của dân Am-mon. Bấy giờ vua Sa-lô-môn xây
trên núi đối diện với Giê-ru-sa-lem một nơi cao cho thần Cơ-mốt ghê tởm của dân
Mô-áp, cho thần Mô-léc ghê tởm của con cái Am-mon. 9 Đức Chúa nổi
giận với vua Sa-lô-môn, vì lòng vua rời xa Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en,
Đấng đã hiện ra với vua hai lần. Đức Chúa phán với vua Sa-lô-môn: "Vì
ngươi đã như vậy và đã không giữ giao ước cũng như các giới răn Ta truyền cho
ngươi, thì chắc chắn Ta sẽ giựt lấy vương quốc ngươi mà trao cho một thuộc hạ
của ngươi. Hơn nữa, vì nể Đa-vít tôi tớ Ta, và vì Giê-ru-sa-lem, thành đô Ta đã
chọn, Ta sẽ không giựt lấy cả vương quốc, nhưng sẽ để lại cho con của ngươi một
chi tộc.” (1V 11,4-13: Bài đọc năm chẵn).
Rõ ràng vì Chúa nể Đavid, một người rất khiêm tốn luôn biết nhận
lỗi, và bằng lòng với những hình khổ Chúa cho xảy đến như có dịp đền tội, nên Chúa
sẽ để lại cho con cái của vua Salômôn một chi tộc, chi tộc luôn biết ca tụng
tình thương của Thiên Chúa, như họ vẫn cất lời cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con, bởi lòng
thương dân Ngài” (Tv 106/105,4a: ĐC năm chẵn).
THUỘC LÒNG
Lạy Đức Chúa, Ngài là Cha chúng con; chúng
con là đất sét, còn thợ gốm là Ngài, chính tay Ngài đã làm ra tất cả chúng con
(Is 64,7).
Lm
Giuse Đinh Quang Thịnh