THÁNH HÓA NGÀY CHÚA NHẬT
Thiên Chúa là Đấng làm chủ thời gian, đã lập ra mọi ngày:
Người có quyền giữ cho mình mọi ngày trong tuần; nhưng không, Người đã cho
chúng ta suốt sáu ngày, chỉ giữ lại cho mình một ngày duy nhất.
C
|
ác con lao động quần quật, nhưng những
gì các con kiếm được lại tàn phá và hủy hoại thân xác và linh hồn mình. Nếu có
ai hỏi những người làm việc vào ngày Chúa Nhật: “Cả ngày hôm nay bạn làm gì!”
thì họ có thể trả lời: “Tôi đang bán linh hồn cho ma quỷ, tôi đang đóng đinh
Chúa, tôi đang từ bỏ Bí tích Thanh Tẩy của tôi. Tôi đang đi xuống Hỏa Ngục; tôi
sẽ than khóc đời đời trong Hỏa Ngục một cách vô ích.” Khi cha nhìn thấy người
ta đánh xe đi làm ngày Chúa Nhật, cha nghĩ họ đang đưa linh hồn mình xuống Hỏa
Ngục.
Than ôi, những người làm việc vất vả
cực nhọc vào ngày Chúa Nhật họ lầm lẫn biết bao khi tính toán và nghĩ rằng họ sẽ
làm thêm được nhiều tiền, nhiều việc, thay đổi cuộc đời! Có thể nào chúng ta lại
chấp nhận mang lấy án phạt và trầm luân đời đời qua việc vi phạm giới răn của
Chúa chỉ vì vài chục đồng sao? Chúng ta thường lý luận rằng mọi thứ đều lệ thuộc
vào sự làm việc của chúng ta; nhưng hãy nhìn xem những gì xảy đến như: bệnh tật,
tai nạn, thiên tai, bão táp, lũ lụt, chiến tranh... tất cả những thứ đó có tùy
thuộc vào sự làm việc của chúng ta không? Chúng ta có thay đổi được chúng
không? Chẳng phải Thiên Chúa là Đấng quyền năng cao cả sao? Chẳng phải Người là
Đấng cai trị trong giờ sau hết sao? Vậy tại sao chúng ta lại lo lắng quá nhiều
như thế?
Có một bà vào xin phép cha sở đi phơi
cỏ khô ngày Chúa Nhật. Nhưng vị Linh Mục nói: “Điều đó không cần thiết, cỏ của
con sẽ không sao đâu!” Nhưng người đàn bà vẫn cứ khăng khăng: “Vậy cha muốn cỏ
của con hư hết chứ gì?” Thế rồi đêm hôm đó bà ta chết, khi đó linh hồn bà ta ở
trong tình trạng còn nguy hiểm hơn cả đống cỏ khô của mình. Chúa Giêsu đã nói:
“Hãy ra sức làm việc không phải vì lương hực mau hư nát, nhưng để có lương thực
trường tồn đem lại phúc trường sinh. ” (Gn 6, 27)
Chúng ta làm việc ngày Chúa Nhật để
được cái gì? Ngày lìa thế, chúng ta sẽ bỏ lại mọi sự thuộc về trái đất không thể
mang theo được gì cả. Bao lâu còn quyến luyến với trái đất này, chúng ta sẽ khó
lòng sẵn sàng trở về với Chúa. Cùng đích của chúng ta là đi về với Chúa; chúng
ta sống trên thế gian này không ngoài một mục đích nào khác. Ngày Chúa Nhật,
hãy nghỉ ngơi; và ngày thứ Hai, hãy tiếp tục làm việc.
Ngày Chúa Nhật là ngày của Chúa, ngày
“Thánh” dành riêng cho Người; vì ngày đó thuộc về Người. Thiên Chúa là Đấng làm
chủ thời gian, đã lập ra mọi ngày: Người có quyền giữ cho mình mọi ngày trong
tuần; nhưng không, Người đã cho chúng ta suốt sáu ngày, chỉ giữ lại cho mình một
ngày duy nhất. Chúng ta có quyền gì để xen vào những việc không thuộc về mình?
Cũng thế, ngày Chúa Nhật là ngày của Chúa, chúng ta không có quyền chiếm lấy
ngày đó để dành cho mình, vì như vậy là chúng ta đã “ ăn cắp” ngày của Chúa. Các
con biết quá rõ: ăn cắp sẽ không bao giờ đem lại lợi ích nào ngoại trừ tội lỗi,
sợ hãi, lo lắng, buồn phiền, bất an. Và ngày Chúa Nhật mà các con đã ăn cắp của
Thiên Chúa cũng vậy, sẽ không đem lại ích lợi gì cho các con đâu. Cha biết có
hai điều chắc chắn sẽ làm cho mình trở nên nghèo nàn: đó là làm việc xác ngày
Chúa Nhật, và ăn cắp đồ của người khác.