THỨ
BA SAU CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN
NĂM
LẺ
BÀI ĐỌC: Xh 2, 1-15a
1 Có một người thuộc dòng
họ Lê-vi đi lấy một người con gái cũng thuộc họ Lê-vi. 2 Người đàn
bà ấy thụ thai và sinh một con trai. Thấy đứa bé kháu khỉnh, nàng giấu nó ba
tháng trời. 3 Khi không thể giấu lâu hơn được nữa, nàng lấy một cái
thúng cói, trét hắc ín và nhựa chai, bỏ đứa bé vào, rồi đặt thúng trong đám sậy
ở bờ sông Nin. 4 Chị đứa bé đứng đàng xa để xem cho biết cái gì sẽ
xảy ra cho em nó. 5 Có nàng công chúa của Pha-ra-ô xuống tắm dưới
sông, trong khi các thị nữ đi đi lại lại trên bờ. Nàng thấy chiếc thúng ở giữa
đám sậy, thì sai con hầu đi lấy. 6 Mở thúng ra, nàng thấy đứa trẻ:
thì ra là một bé trai đang khóc. Nàng động lòng thương nó và nói: "Thằng
này là một trong những đứa trẻ Híp-ri. "7 Chị đứa bé thưa với
công chúa của Pha-ra-ô: "Bà có muốn con đi gọi cho bà một vú nuôi người
Híp-ri, để nuôi đứa bé cho bà không? "8 Công chúa của Pha-ra-ô
trả lời: "Cứ đi đi!” Người con gái liền đi gọi mẹ đứa bé. 9
Công chúa của Pha-ra-ô bảo bà ấy: "Chị đem đứa bé này về nuôi cho tôi. Chính
tôi sẽ trả công cho chị. " Người đàn bà mang ngay đứa bé về nuôi. 10
Khi đứa bé lớn lên, bà đưa nó đến cho công chúa của Pha-ra-ô. Nàng coi nó như
con và đặt tên là Mô-sê; nàng nói: "Đó là vì ta đã vớt nó lên khỏi nước. "
11
Hồi đó, ông Mô-sê đã lớn, ông ra ngoài thăm anh em đồng bào và thấy những việc
khổ sai họ phải làm. Ông thấy một người Ai-cập đang đánh một người Híp-ri, anh
em đồng bào của ông. 12 Nhìn trước nhìn sau không thấy có ai, ông
liền giết người Ai-cập, rồi vùi dưới cát. 13 Hôm sau, ông lại đi ra,
gặp hai người Híp-ri đang xô xát nhau, ông nói với người có lỗi: "Tại sao
anh lại đánh người đồng chủng? "14 Người đó trả lời: "Ai
đã đặt ông lên làm người lãnh đạo và xét xử chúng tôi? Hay là ông tính giết tôi
như đã giết tên Ai-cập? " Ông Mô-sê phát sợ và tự bảo: "Vậy ra người
ta đã biết chuyện rồi! "15 Nghe biết chuyện này, Pha-ra-ô tìm
cách giết ông Mô-sê. Ông Mô-sê liền đi trốn Pha-ra-ô và ở lại miền Ma-đi-an.
ĐÁP CA: Tv 68
Đ. Hỡi những ai nghèo hèn, hãy kiếm tìm Thiên Chúa,
là tâm hồn phấn khởi vui tươi. (x. c 33)
là tâm hồn phấn khởi vui tươi. (x. c 33)
Lạy Chúa Trời, 3
Con bị lún sâu xuống chỗ sình lầy, chẳng biết đứng vào đâu cho vững, thân chìm
ngập trong dòng nước thẳm, sóng dạt dào đã cuốn trôi đi.
14 Lạy CHÚA, phần con xin dâng
Ngài lời nguyện, lạy Chúa Trời, đây giờ phút thi ân. Xin đáp lại, vì ơn cả
nghĩa dày, vì Chúa vẫn trung thành ban ơn cứu độ.
30 Phần con đây, thật khốn cùng
đau khổ, lạy Chúa Trời, xin cứu vớt đỡ nâng. 31 Tôi sẽ hát bài ca
chúc mừng Danh Thánh, sẽ dâng lời cảm tạ tán dương Người.
33 Những ai nghèo hèn, xem đấy
mà vui lên, người tìm Thiên Chúa, hãy nức lòng phấn khởi. 34 Vì CHÚA
nhận lời kẻ nghèo khó, chẳng coi khinh thân hữu bị giam cầm.
TUNG HÔ TIN MỪNG: x. Tv 94, 7b. 8a
Hall-Hall: Ngày hôm nay, anh em chớ
cứng lòng, nhưng hãy nghe tiếng Chúa. Hall.
TIN MỪNG: Mt 11, 20-24
20 Bấy giờ Đức Giê-su bắt
đầu quở trách các thành đã chứng kiến phần lớn các phép lạ Người làm mà không
sám hối. Người nói:
21 "Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi
Bết-xai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và
Xi-đôn, thì họ đã mặc áo vải thô, rắc tro lên đầu tỏ lòng sám hối. 22
Vì thế, Ta nói cho các ngươi hay: đến ngày phán xét, thành Tia và thành Xi-đôn
còn được xử khoan hồng hơn các ngươi. 23 Còn ngươi nữa, hỡi
Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Ngươi sẽ phải nhào
xuống tận âm phủ! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi ngươi mà được làm tại Xơ-đôm, thì
thành ấy đã tồn tại cho đến ngày nay. 24 Vì thế, Ta nói cho các
ngươi hay: đến ngày phán xét, đất Xơ-đôm còn được xử khoan hồng hơn các ngươi. "
KHÔNG TIN THEO CHÚA GIÊSU, TỘI
NẶNG NHẤT!
Thiên Chúa hướng dẫn, điều khiển lịch
sử dân tộc Do Thái, đặc biệt nhất là Chúa dùng ông Môsê giải phóng dân Do Thái
thoát nô lệ Ai Cập để báo trước chương trình Thiên Chúa cứu độ loài người, khởi
đi từ lúc Chúa Cha sai Con Một của Người vào thế gian thực hiện.
Sứ mệnh của Đức Giêsu vượt xa nhiệm vụ
của ông Môsê. Ta hãy so sánh ông Môsê với Đức Giêsu:
1/ Thời Cựu Ước, toàn dân Do Thái bị
đế quốc Ai Cập bắt làm nô lệ! Sự kiện đau thương này không bằng toàn thể nhân
loại bị Satan bắt làm nô lệ, đặt trong tay thần chết.
2/ Chúa trù liệu giữ gìn ông Môsê
thoát chết bởi vua Ai Cập: Mẹ Môsê giấu cậu ba tháng trời! (x. Xh 2, 2: Bài đọc
năm lẻ); Không sánh bằng Đức Giêsu ở ẩn 30 năm bên mẹ tại Nazareth (x. Lc 2, 39;
3, 23).
3/ Công chúa của Pharaon vớt cậu bé
Môsê từ sông Nil đưa về cho mẹ nó nuôi (x. Xh 2, 3-10: Bài đọc năm lẻ); Không
bằng Đức Giêsu được Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa dưỡng dục, rồi từ dòng sông Giođan
Ngài bước lên sau khi được ông Gioan làm phép rửa, Ngài bắt đầu đi loan báo Tin
Mừng cứu muôn dân, thoát tay tử thần, thoát nô lệ Satan (x. Mt 3, 13-17).
4/ Hai người Do Thái ẩu đả nhau, ông
Môsê lên tiếng ngăn cản, thì họ lại nói: “Ai
đặt ông làm người lãnh đạo xét xử chúng tôi” (Xh 2, 13-14: Bài đọc năm lẻ);
Cũng thế, hai anh em chia gia tài của cha mẹ, mà người anh ăn hiếp em, nên em
đến xin Đức Giêsu can thiệp. Ngài nói với người ấy: “Này anh, ai đã đặt tôi làm thẩm phán, hay làm trọng tài trên các anh”
(Lc 12, 13-14).
Như vậy sứ mệnh của Đức Giêsu được
Chúa Cha trao giải phóng loài người thoát nô lệ Satan, đánh gục thần chết, quan
trọng hơn Chúa dùng ông Môsê giải phóng dân Do Thái thoát nô lệ Ai Cập. Thế mà
Đức Giêsu đến các thành Khorazin, Bếtsaiđa, Capharnaum giảng dạy cùng làm nhiều
phép lạ, đó là dấu chỉ Ngài đến giải phóng dân trong các thành này, mà chúng
không chấp nhận. Bởi thế Ngài phóng dữ trên các thành đó: “Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa! Vì nếu
các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, thì họ đã mặc
áo vải thô, rắc tro lên đầu tỏ lòng sám hối. Vì thế, Ta nói cho các ngươi hay:
đến ngày phán xét, thành Tia và thành Xi-đôn còn được xử khoan hồng hơn các
ngươi. Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận
trời ư? Ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi
ngươi mà được làm tại Xơ-đôm, thì thành ấy đã tồn tại cho đến ngày nay. Vì thế,
Ta nói cho các ngươi hay: đến ngày phán xét, đất Xơ-đôm còn được xử khoan hồng
hơn các ngươi” (Mt 11, 20-24: Tin Mừng).
Ta
biết dân thành Sôđôm phạm tội cuồng dâm, ghê tởm đến độ nam nữ thỏa mãn xác
thịt quá quen, quá nhàm, chúng phải tìm thỏa mãn với đứa cùng phái nam với nam,
nữ với nữ, để tìm cảm giác lạ! Vì tội quái đản ấy, Chúa tung lửa trời thiêu rụi
chúng, quả là đáng tội! Thế nhưng những kẻ không muốn nghe Lời Đức Giêsu lại
còn tìm mưu tính kế thâm độc, nhằm đóng đinh Ngài trên thập giá, thì còn nặng
tội hơn bọn đĩ điếm! Vì thế Đức Giêsu khiển trách nặng nề các thượng tế và hàng
niên trưởng trong dân Do Thái: “Tôi bảo
các ông đĩ điếm qua mặt các ông mà vào Nước Thiên Chúa” (Mt 21, 23. 31).
Ta
cần lưu ý Đức Giêsu không chúc dữ cá nhân nào chống đối Lời Thiên Chúa, mà Ngài
chúc dữ cho cả tập thể, cả một địa danh! Như thế thì cả trẻ con, mọi thú vật, cũng
như cây cối đều bị lửa trời thiêu rụi. Đúng là “vì một người duy nhất đã sa ngã mà mọi người bị Thiên Chúa kết án, thì
nhờ một người duy nhất đã thực hiện lẽ công chính, mọi người cũng được Thiên
Chúa làm cho nên công chính, nghĩa là được sống” (Rm 5, 18); Thế thì nếu cả
một tập thể thực hiện lẽ công chính, thì sự sống càng phong phú hơn biết mấy!
Vậy ít là ta cứ sống công chính – để tâm nghe Lời Chúa và thực hành – thì không
gây tai họa cho cả tập thể! Và còn trở nên ô dù che chở người khác, vì Chúa đã
nói: “Nếu Ta tìm được một người trong
thành Giêrusalem, một người mà thôi, biết giữ công lý, biết tìm sự thật, thì Ta
tha tội cho cả thành” (Gr 5, 1). Bởi biết rằng kẻ nào chống đối Lời Chúa là
xúc phạm đến Chúa Thánh Thần. Vì Lời Chúa là Thánh Thần (x. Ga 6, 63). Đức
Giêsu cho biết tội ấy nặng nhất, không bao giờ được tha! Ngài nói: “Ai không đi với tôi, là chống lại tôi; và ai
không cùng tôi thu góp, là phân tán. Vì thế, tôi nói cho các ông hay: mọi tội, kể
cả tội nói phạm thượng, cũng sẽ được tha cho loài người, chứ tội nói phạm đến
Thần Khí sẽ chẳng được tha. Ai nói phạm đến Con Người thì được tha; nhưng ai
nói phạm đến Thánh Thần sẽ chẳng được tha, cả đời này lẫn đời sau” (Mt 12, 30-32).
Lời
Chúa chúng ta mới được nghe trong Thánh Lễ, Hội Thánh còn muốn so sánh dân
thành nào không đón nhận Tin Mừng, thì không được Chúa che chở thoát khỏi mọi
sự dữ, như xưa Chúa đã che chở ông Akhaz vua nước Giuđa, dù ông này đã phạm tội
tày trời:
Vào
năm 736 trước công nguyên, khi vua Aram (vương quốc Đamat) và vua Israel (vương
quốc miền Galilê và miền Samari) liên minh với nhau để tiêu diệt vương quốc
Giuđa. Ông Akhaz, vua nước Giuđa nghe tin ấy, ông quá run sợ, ông phải cầu viện
với đế quốc Assur, nhưng chỉ thêm kẻ thù. Ông thất vọng và không trông cậy vào
Chúa nữa, nên ông đi coi bói, nghe lời thày bói bảo ông phải thiêu sống con (2V
16, 3). Thế mà Chúa đã dùng ngôn sứ Isaia đến trấn an vua: “Ngài hãy coi chừng, cứ bình tĩnh, đừng sợ, chớ
sờn lòng trước hai cái đầu que củi (Aram và Israel) chỉ còn khói đó, vì vua
Aram và vua Israel mưu tính hại ngài,
chúng nói: “Ta sẽ đánh Giu-đa, làm cho nó khiếp sợ, và đặt ông Táp-ên làm vua ở đó”.
Nhưng Đức Chúa là Chúa Thượng không cho chúng thực hiện, Ngài phán thế này: “Chuyện đó sẽ không xảy ra, sẽ không có. Nếu
các ngươi không vững tin, thì các ngươi sẽ không đứng vững được” (x. Is 7, 1-9:
Bài đọc năm chẵn).
Như
thế, Chúa hứa bảo vệ nước Giuđa không bị kẻ thù tiêu diệt, chỉ vì Ngài đã hứa
cho triều đại vua Đavid muôn đời tồn tại (x. 2 Sm 7, 12). Vương quốc vững bền
của dòng Đavid được thể hiện nơi Chúa Giêsu. Thế mà khi Ngài đến, Ngài lại
phóng dữ xuống thành không nghe Lời Ngài, chúng sẽ phải run sợ hơn Akhaz trước
áp lực của vua Aram và vua Israel nhắm tiến đánh nước Giuđa, vì không vững tin
vào Chúa mà tin vào thày bói, cũng như dựa vào thế lực của đế quốc Assur.
Ngày
nay, ở Việt Nam nhiều vùng xa thành phố, giáo dân khao khát có Nhà Thờ, mong
mỏi có Linh mục, để được dự Lễ và học Giáo Lý, mà không có, trong khi ở Saigon,
một thành phố đứng đầu nước VN, xét về tỷ lệ người Công Giáo, thành phố Saigon
nhiều Nhà Thờ nhất, nhiều Linh mục nhất, nhiều điều kiện để tiếp nhận Lời Chúa .
Thế nhưng những người ở thành phố này liệu có biết quý trọng những điểm nhất mà
ra sức tham dự Phụng Vụ nhất là dự Lễ và chuyên cần học Giáo Lý để bảo đảm ơn
cứu độ cho mình, hầu thoát khỏi lời chúc dữ của Thiên Chúa?! Vì dân Chúa vẫn
tin vào thế lực tiền của, mà không tin tưởng, trông cậy nơi Chúa, dù Lời Kinh vẫn
kêu gọi: “Hỡi những ai nghèo hèn hãy kiếm
tìm Thiên Chúa là tâm hồn phấn khởi vui tươi” (Tv 69/68, 33: ĐC năm lẻ). Vì
chỉ có: “Chúa củng cố thành đô đến muôn
thuở muôn đời” (Tv 48/47, 9d: ĐC năm chẵn).
Triết
gia Kierkegaard nói: “Thiên Chúa chúc phúc
cho con người không phải chỉ khi nào nó gặp được Ngài, mà ngay lúc nó cất bước
đi tìm Ngài”.
Vậy
“ngày hôm nay, anh em chớ cứng lòng, nhưng
hãy nghe tiếng Chúa” (Tv 95/94, 7b. 8a; Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Đức Giêsu bảo người
Pharisêu: "Nếu các ngươi đui mù, thì các ngươi đã chẳng có tội. Nhưng giờ
đây các ngươi nói rằng: "Chúng tôi thấy", nên tội các ngươi vẫn còn!”
(Ga 9, 41)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG
THỊNH