Đây
là câu chuyện có thật do chính tác giả kể lại. Mời bạn cùng cảm nghiệm đức tin
khác thường của một con người bình thường…
Tôi là Carlos Sievert
Callejo, 63 tuổi, bác sĩ chẩn đoán bị ung thư gan hồi tháng 1-1999. Sau một năm
buồn bã, đau khổ, tuyệt vọng, tôi lại tin vào THIÊN CHÚA. Tôi thoát “án tử” mà
bác sĩ đã tiên báo. Tôi vui sống và kể lại “kinh nghiệm đau thương” cho các bệnh
nhân ung thư nghe để họ không tuyệt vọng về cái chết được báo trước. CHỈ CÓ
THIÊN CHÚA BIẾT MỌI SỰ.
Hồi trẻ, tôi rất khỏe mạnh
và đầy sức sống. Tôi là đội trưởng đội bóng rổ và bóng đá Don Bosco, tôi khá hầu
hết các môn thể thao và các hoạt động ngoại khóa.
Giữa năm 1998, vợ tôi
thấy có điều gì đó khác ở tôi và nói tôi lưu ý. Nàng cảm thấy tôi không còn như
trước nên nhận biết khi tôi sụt cân, yếu sức và hay cáu gắt. Vợ tôi cương quyết
bắt tôi đi xét nghiệm.
Năm 1986, tôi phát hiện
mình bị tiểu đường, di truyền từ mẹ tôi. Trong 2 năm đầu, hằng ngày tôi đi châm
cứu và uống 1 chén nước dưa đắng (ampalaya) để kiềm chế đường máu. Suốt 10 năm
tôi dùng các loại thảo dược mà bác sĩ kê toa, mức đường trung bình khoảng 200
mg. Rồi tôi được bác sĩ khuyên tiêm insulin (Humulin N) vì ít phản ứng phụ và
biến chứng.
Năm 1996, sau vài lần
xét nghiệm và siêu âm, tôi lại phát hiện bị sạn thận. Tháng 3-1997, bác sĩ
khuyên phẫu thuật lấy sạn trước khi chứng tiểu đường nặng hơn. Tuy nhiên, chứng
nôn mửa, choáng váng và bao tử khiến tôi khó chịu sau khi nội soi bụng
(laparoscopy), bác sĩ nói tôi sút cân vì tiểu đường chứ không phải sạn thận làm
tôi khó tiêu hóa. Năm 1998, tôi vẫn sụt cân nhiều trong vòng 6 tháng. Bác sĩ
nói không sao vì tôi cần giảm thuốc. Nhưng vợ tôi không đồng ý với bác sĩ và muốn
tôi xét nghiệm lại.
Tháng 1-1999, bác sĩ
nói tôi phải phẫu thuật mở dạ dày (gastroscopy), nhưng không thấy có vấn đề gì.
Vợ tôi khăng khăng bắt bác sĩ xem lại. Vẫn không phát hiện được gì. Vợ tôi
không tin là tôi không có vấn đề và bắt tôi phải chụp CT bụng. Rõ ràng tôi có
khối u 4 cm x 3,1 cm ở lá gan bên phải. Tôi phải hóa trị 5 lần (trên mức bình
thường). Khối u ác tính được xác định và tôi được chụp CT để xem có phải là ung
thư di căn tới phổi và các bộ phận khác hay không. Nếu dương tính, bác sĩ sẽ cố
gắng hết sức và tôi chỉ còn chờ tử thần đến. Nhưng sau vài lần xét nghiệm để
xác định di căn (metastasis), bác sĩ thấy ung thư vẫn chỉ ở gan chứ không di
căn tới các nội tạng khác. Tôi được giới thiệu tới một bác sĩ chuyên khoa ung
thư. Bác sĩ hỏi tôi có uống rượu nhiều hay hút thuốc nhiều không, có bị tiêu chảy,
siêu vi hoặc gia đình có ai bị ung thư không. Họ hỏi vậy để cố gắng tìm nguyên
nhân gây ung thư của tôi. Tôi chỉ uống rượu hoặc hút thuốc khi xã giao thôi.
Siêu vi, tiêu chảy và lịch sử bệnh ung thư đều “âm tính”. Tôi không biết rõ
nguyên nhân, tôi nghĩ có thể do thực phẩm.
Sau vài lần xét nghiệm
và được tư vấn của các bác sĩ ở Trung tâm Y khoa Makati, tôi được phẫu thuật cắt
khối u ác tính. Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật phải kéo dài từ 4 tới 6 giờ. Tôi nhập
viện ngày 4-1, và được ấn định phẫu thuật ngày 5-1-1999. Vì tôi yếu gan, máu
khó đông. Bác sĩ không dám mạo hiểm trong trường hợp của tôi và quyết định để
máu tôi đông ít nhất 70 tới 80% mới rạch dao mổ, vì họ không muốn tôi chảy máu
nhiều mà chết. Sau 4 ngày dùng thuốc để cải thiện việc đông máu, tôi được phẫu
thuật lúc 7 giờ sáng ngày 8-1-1999.
Thật ngạc nhiên, tôi tỉnh
lại và hỏi vợ nhiều câu hỏi. Vợ tôi không trả lời. Tôi nghi vợ muốn giấu tôi
nên bảo tôi đợi bác sĩ đến giải thích. Tôi nghi có điều gì đó bất ổn.
Họ lấy chất dịch trong
gan để làm sinh thiết. Khối u xấp xỉ 10,5 cm x 4,2 cm ở lá gan bên phải, lớn
hơn so với lần chụp CT. Tôi cần dùng liệu pháp khác cho bớt đau đớn. Tôi nghe
bác sĩ cho vợ tôi biết rằng tôi chỉ còn sống thêm được 4 tới 6 tháng. Tôi được
hóa trị mỗi tháng 3 lần trong 6 tháng (tổng cộng 18 lần), chi phí là 1 triệu
peso Philippines (gần 500 triệu VNĐ). Một số tiền quá lớn đối với gia đình tôi.
Cơ may hồi phục chỉ từ 5 tới 20%. Tôi bảo vợ để dành tiền cho gia đình. Nhưng vợ
tôi cứ xin tôi hóa trị bằng mọi giá, chỉ mong tôi sống sót.
Tôi tuyệt vọng. Tôi
không muốn gặp bất kỳ ai. Tôi đến với CHÚA, với những lời cầu nguyện và niềm
tín thác mới vào Ngài, xin Ngài ban sức mạnh cho tôi chịu đựng chứng ung thư.
Trong 2 tuần tôi cầu nguyện như chưa bao giờ cầu nguyện để nài van Ngài can thiệp
và giúp đỡ. Tôi bắt đầu chấp nhận và dâng mọi sự cho Chúa. Tôi làm tuần cửu nhật
kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Baclaran. Tôi tới Baclaran vào các ngày thứ Tư trong
cơn đau nhức. Tôi cố gắng giành lại sự sống. Tôi hoàn toàn tín thác vào Chúa.
Tôi làm các tuần cửu nhật kính các vị thánh khác cùng với bạn bè và người thân.
Tôi phải hóa trị 10
ngày sau lần phẫu thuật không thành công như đã nói, nhưng vợ tôi muốn tôi phẫu
thuật lại vào ngày 5-3-1999, sau khi chờ cho tôi hồi sức.
5:30 sáng, Bs. Angelito
Tingcungco bắt đầu phẫu thuật. Tôi thấy một người mặc áo trắng bước vào. Chưa đầy
10 giây, bác sĩ gọi tên tôi. Tôi nghĩ là có sự can thiệp của Chúa. Bs.
Tingcungco xem bệnh án và ảnh chụp CT và nói tôi có thể sống thêm 10 tới 15
năm. Tin vui nhất đời tôi. Bác sĩ hẹn ngày 5-3-1999 tôi hóa trị đợt đầu. Hai
tháng một lần.
Sau đợt hóa trị lần
hai, tôi lo bao tử tôi sẽ nặng hơn, vì bác sĩ bảo ung thư đã di căn tới bao tử.
Người em họ mời tôi tới Tuguegarao dự lễ khánh thành Thánh đường Minore dâng
kính Đức Mẹ ở Piat vào ngày 22-6-1999. Hôm đó tôi cảm thấy không đau nhức. Tôi
biết Đức Mẹ đã giúp tôi để tôi có cơ hội tới chỗ này chỗ nọ, như Đức Mẹ ở
Manaoag, Đức Mẹ khóc ở Baguio và Zamboanga. Tôi cầu nguyện trong nhà thờ, và
cơn đau càng lúc càng giảm. Nhờ ơn Chúa giúp, nhờ lời cầu nguyện của gia đình
và bạn bè, khối u của tôi giảm còn 2,5 cm. Đúng là phép lạ. Tôi được hẹn hóa trị
4 đợt, lần cuối vào tháng 10-1999.
Các bác sĩ Hoa Kỳ không
thể tin tôi có thể sống thêm được 8 tháng. Họ nói tôi may mắn gặp được bác sĩ
giỏi ở Philippines và lời cầu nguyện của tôi đã giúp tôi, vì thế tôi nên tiếp tục
cầu nguyện. Nhưng họ vẫn không có kết luận chính xác, và họ muốn làm sinh thiết
lại. Sau 3 tuần, người ta xác định được đó là ung thư biểu bì gan
(Hepatocellular Carcinoma).
Khi ở Hoa Kỳ, tôi đến
nhiều nhà thờ, tham quan cả “chiếc cầu thang kỳ lạ” của nhà nguyện Loretto, nhà
thờ Sanctuario Chimayu, Hang Lộ Đức ở Maryland, nhà thờ Thánh Tâm ở Washington
và nhiều nơi khác để xin Chúa thương giúp. Tôi cầu xin ơn Chúa gần 30 năm. Tôi
trở nên nhạy cảm và dễ khóc khi cầu nguyện với Chúa, tạ ơn Ngài đã ban cho tôi
cuộc sống thứ hai.
Tôi tới Đức Mẹ ở Piat
vào ngày 22-6-2000 và tới Đức Mẹ ở Manaoag để tạ ơn cùng với các vị thánh khác
đã nguyện giúp cầu thay cho tôi. Tới nay, tôi vẫn chân thành cầu nguyện và tạ
ơn Chúa vì bao ơn lành Ngài đã ban cho tôi.
Nỗi thất vọng và sự u sầu
là kẻ thù nguy hiểm. Hãy để Chúa chăm sóc bạn. Ngài không bao giờ để bạn thất vọng
nếu bạn thật lòng kêu xin Ngài giúp đỡ. Hãy ghi nhớ Lời Chúa: “Cứ xin thì sẽ được,
cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở ra cho” (Mt:7-8; Lc 11:9-10). Các bác
sĩ “bó tay” và nói tôi sắp chết, tôi chỉ còn biết cậy trông Chúa. Tôi cầu nguyện
bằng chính lời của Chúa Giêsu: “Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải
uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha” (Mt 26:39), và
tôi tâm sự với Chúa: “Lạy Chúa, con xin dâng đau khổ của con cho Chúa và xin để
đau khổ trở thành cách con nói rằng CON YÊU CHÚA”.
Bây giờ tôi làm việc
tông đồ bằng cách thăm viếng các bệnh nhân ung thư ở Trung tâm Y khoa Makati và
tới gia đình của các bệnh nhân. Tôi nói với họ về kinh nghiệm của tôi, an ủi họ
và khuyên họ đừng tuyệt vọng mà hãy tín thác vào Chúa. Ngài luôn sẵn sàng giúp
bạn nếu bạn kêu xin Ngài.
Tôi kể ra điều này để
nói với bạn hãy hoàn toàn tín thác vào Chúa và cầu nguyện với Ngài, vì nhờ cầu
nguyện và tin tưởng tuyệt đối vào Ngài thì Ngài sẽ không bao giờ để bạn thất vọng.
Điều đó đã xảy ra với tôi thì chắc chắn cũng sẽ xảy ra với bạn!
TRẦM THIÊN THU (Chuyển
ngữ từ All-About-The-Virgin-Mary.com)