Suy niệm hạnh thánh _ 14/4


Thánh GEMMA GALGANI
(1878-1903)
Lm. Phêrô Nguyễn Ngọc Mỹ
Lược sử
Thánh Gemma Galgani sinh ở Camigliano, nước Ý, và là thứ tư trong gia đình có tám người con. Cô là một người thông minh, thân thiện, hăng hái và dễ mến, nhưng tinh thần cầu nguyện và sự thâm trầm của cô thì không một người trẻ nào sánh được.
Mẹ của Gemma bị mắc bệnh lao và bà từ trần khi Gemma mới bảy tuổi. Mặc dù rất đau khổ khi phải mồ côi mẹ, Gemma đã biết an ủi các anh chị em mình rằng: "Mẹ chúng ta đã về trời, mẹ đã đau khổ nhiều -- nhưng bây giờ mẹ không còn đau khổ nữa."
Cha của Gemma là một dược sĩ và thường rất khá giả, nhưng bệnh tình lâu ngày trong gia đình đã làm kiệt quệ tài chánh. Dần dà, họ trở nên nghèo nàn. Thêm vào đó, cha của Gemma lại mắc bệnh ung thư cổ và cô phải chăm sóc ông cho đến khi ông từ trần lúc Gemma 19 tuổi. Như thế, trước khi hai mươi tuổi, Gemma đã được chứng kiến sự đau khổ của cha mẹ mình và đã thi hành tất cả những gì có thể để khuây khỏa và an ủi các ngài.
Sau khi từ chối lời cầu hôn của hai thanh niên, Gemma ao ước đi tu, nhưng vì lý do sức khoẻ và vì nghèo nên cô bị từ chối. Cô chấp nhận sự thất vọng này như một hy sinh dâng lên cho Chúa. Trong thời gian ấy, Gemma tiên đoán rằng các tu sĩ dòng Thương Khó sẽ thành lập một tu viện ở Lucca, và điều này đã xảy ra sau khi cô từ trần được hai năm.
Vào năm 21 tuổi, một tiếng nói bên trong cho Gemma biết là cô sẽ được ơn lạ thường. Sau đó cô cảm thấy đau nhói ở chân tay và ngực, và có máu tiết ra ở những nơi ấy. Đó là những thương tích như trên thân thể Chúa Giêsu xưa.
Vào tháng Giêng 1903, bác sĩ cho biết Gemma bị lao phổi, và ba tháng sau đó, vào ngày thứ Bảy Tuần Thánh, với sự chứng kiến của cha sở, cô từ giã cõi đời khi mới hai mươi lăm tuổi. Cha sở kể lại: "Cô ấy chết với nụ cười vẫn còn nở trên môi, nên tôi không tin là cô ấy thực sự đã chết."
Cô Gemma được Đức Giáo Hoàng Piô XI phong chân phước năm 1933 và được Đức Giáo Hoàng Piô XII phong thánh vào ngày 2 tháng Năm 1940, chỉ có ba mươi bảy năm sau khi từ trần.
Suy niệm 1:  Cầu nguyện
Tinh thần cầu nguyện và sự thâm trầm của Gemma thì không một người trẻ nào sánh được.
Thật vậy, vào mỗi tối thứ Năm, Gemma sốt sắng cầu nguyện đến mức rơi vào trạng thái ngây ngất và các dấu thánh bắt đầu xuất hiện. Mãi cho đến chiều thứ Sáu, các dấu thánh mới tan biến và đến sáng thứ Bảy thì máu mới ngưng chảy, các vết thương như đóng lại, chỉ còn một vệt trắng mờ trên da.
Các dấu thánh tiếp tục xuất hiện cho đến khi cha giải tội cấm cô không được chấp nhận các dấu ấy. Qua lời cầu nguyện của cô, hiện tượng này chấm dứt, nhưng các vết sẹo trắng vẫn còn thấy ở trên da.
* Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con chuyên chăm cầu nguyện không nhằm được ơn lạ thường như Gemma nhưng để luôn được Chúa thương nhậm lời.
Suy niệm 2:   Đau khổ
Mặc dù rất đau khổ khi phải mồ côi mẹ, Gemma đã biết an ủi các anh chị em mình rằng: "Mẹ chúng ta đã về trời, mẹ đã đau khổ nhiều -- nhưng bây giờ mẹ không còn đau khổ nữa."
Nỗi khổ đau của Gemma lại gia tăng khi phải dành thì giờ để chăm sóc cho thân phụ đang mắc bệnh ung thư cổ đến khi ông từ trần lúc Gemma 19 tuổi.
Nỗi khổ đau của Gemma lai chồng chất khi ước nguyện tu trì bị từ chối vì lý do sức khoẻ và nghèo, để rồi vào quãng cuối đời, chính ngài lại bị cơn bệnh lao phổi hành hạ đến chết lúc được 25 tuổi.  
* Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con vui lòng đón nhận khổ đau đến từ bệnh tật của chính mình hoặc của tha nhân.
Suy niệm 3:  An ủi
Mặc dù rất đau khổ khi phải mồ côi mẹ, Gemma đã biết an ủi các anh chị em mình rằng: "Mẹ chúng ta đã về trời, mẹ đã đau khổ nhiều -- nhưng bây giơ mẹ không còn đau khổ nữa".
Dầu là con người đau khổ, nhưng Gemma không tìm kiếm cũng không chờ mong được người an ủi, mà ngược lại chỉ biết tìm an ủi người mà thôi, như đã an ủi anh chị em trước sự ra đi của mẫu thân, cũng như đã từng an ủi phụ mẫu khi họ lâm phải trọng bệnh.
Trên đường thánh giá, Đức Giêsu cũng không nghĩ đến bao đau khổ Ngài đang phải gánh chịu từ tâm hồn đến thể xác cũng như tinh thần, nhưng Ngài lại quan tâm đến niềm đau của các phụ nữ thành Giêrusalem để mở lời an ủi họ (Lc 23,28).
* Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con luôn biết quên mình để sống lời mời của Thánh Phaolô: Hãy khóc với với khóc (Rm 12,15).
Suy niệm 4: Thất vọng
Sau khi từ chối lời cầu hôn của hai thanh niên, Gemma ao ước đi tu, nhưng vì lý do sức khoẻ và vì nghèo nên cô bị từ chối. Cô chấp nhận sự thất vọng này như một hy sinh dâng lên cho Chúa. 
Theo Disraeli, thất vọng là sự kết thúc của những kẻ ngu si. Điều này đã được chứng nghiệm cách hiện thực ở trường hợp của Giuđa Ítcariốt. Thật vậy sau khi phạm tội phản bội và nộp Thầy mình, ông thất vọng và đã tìm đến cái chết tự thắt cổ.
Ngược lại  Gemma khi thất vọng vì chí nguyện tu trì bị từ chối, thì ngài phản ứng cách khác, bằng việc chấp nhận thực tế phủ phàng đó, và dâng lên Chúa như một lễ vật hy sinh. Nhờ vậy ngài can đảm tiếp tục sống và trở thành thánh nhân.
* Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của Giuđa Ítcariốt.
Suy niệm 5:  Tiên đoán
Gemma tiên đoán rằng các tu sĩ dòng Thương Khó sẽ thành lập một tu viện ở Lucca, và điều này đã xảy ra sau khi cô từ trần được hai năm.
Thiên Chúa có thể cho các thánh nhân biết về tương lai. Tuy vậy, thái độ đúng đắn của kitô hữu là phó thác hoàn toàn trong tay Chúa Quan Phòng những gì thuộc về tương lai và từ bỏ mọi thứ tò mò thiếu lành mạnh trong lãnh vực này. Thế nhưng, ai không tiên liệu là người thiếu trách nhiệm (Sách Giáo Lý số 2115).
Phải loại bỏ mọi hình thức bói toán: cậy nhờ Xa-tan hay ma quỷ, gọi hồn người chết hay những cách khác ngỡ rằng sẽ đoán được tương lai... Điều này nghịch lại với lòng tôn kính và thần phục chỉ dành cho Thiên Chúa (Sách Giáo Lý số 2116).
* Lạy Chúa Giêsu, xin củng cố niềm tin của chúng con vào tay Chúa Quan Phòng. 
Suy niệm 6: Chết
Cô ấy chết với nụ cười vẫn còn nở trên môi, nên tôi không tin là cô ấy thực sự đã chết.
Lời nhận xét của cha xứ về cái chết của Gemma cho thấy rằng: cái chết đối với người đời nói chung đều mang tính đáng sợ, nhưng đối với các thánh nhân như một Gemma thì lại đáng hân hoan đáng vui đáng cười.
Cái chết nên được đón nhận cách lạc quan, vì chết không phải là dấu chấm hết và đi vào cõi tiêu diệt như nhiều người lầm tưởng, mà chết là đi vào cõi sống ngàn thu và đang hưởng an bình hạnh phúc (Kn 3,2-4).
* Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con đối diện với cái chết bằng con mắt lạc quan như các thánh nhân.