Suy tư Mùa Chay _ những con sao biển

Những con sao biển
Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét: "Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!"
Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những "viên đá" đó là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.
Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về "nhà" của chúng được? Tôi gọi to: "Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?"
Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: "Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...
Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.
Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.
Tại sao tôi lại nản lòng khi công việc tông đồ không thấy có hiệu quả, khi công việc từ thiện bác ái như chẳng thấm vào đâu? Là vì tôi còn thiếu tình yêu: Có khi là rao giảng Tin Mừng, có khi là việc bác ái, nhưng điều mà tôi muốn thấy là hiệu quả việc làm “của tôi”, chứ không phải là hạnh phúc nơi một ai đó được tôi “phục vụ”. Cái “tôi kếch xù” đang điều khiển việc làm của tôi!
Trong tình yêu thì không như vậy, người mẹ có đứa con mà bác sĩ phán quyết là sẽ chết ngày mai thì vẫn yêu thương, chăm sóc nó như đã chăm sóc xưa nay, vì mỗi đứa con là duy nhất trong lòng mẹ.
Chúa không bao giờ nản lòng với tôi, vì tôi là duy nhất trong trái tim Chúa. Dù tôi có gian ác đến đâu, Chúa vẫn là nơi cho tôi tìm đến để nương náu vì Chúa đã phán: “Chẳng lẽ Ta lại muốn cho ác nhân phải chết, chứ không muốn nó bỏ đường tà để được sống sao?” (Ed 18,23)