TRĂN TRỞ!
Em sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, cha mẹ Em hầu như suốt ngày phải “bán lưng cho trời – bán mặt cho đất” để tìm kế sinh nhai. Đại gia đình Em hình như chẳng ai biết Chúa chứ đừng nói gì đến chuyện tin vào Chúa. Bỗng dưng một cơ may nào đó, “Chúa đến” và gia đình Em đã đi theo.
Niềm tin của Em, của gia đình Em, của xóm đạo nơi Em ở ngày mỗi ngày phát triển không chỉ về con số mà về chất lượng. Bỗng đến một ngày kia, “mầm ơn gọi” lại nẩy lên trong Em. Em quyết định sống đời tận hiến.
Tưởng chừng con đường Em đi đấy thật suông sẻ. Nhưng không! Cha mẹ Em đã chính thức ngăn cản con đường em đi. Không chỉ ngăn cản mà còn buộc biệng nói rằng nếu Em đi tu thì gia đình sẽ bỏ đạo!?!?!?
Thế là hành trình theo Chúa một cách triệt để hơn nơi Em bị khựng lại.
Vấn đề cha mẹ không cho Em dấn thân cũng chẳng có gì là khó hiểu. Em là lao động chính của gia đình, vậy mà nay em lại đi tu. Em đi tu đồng nghĩa với chuyện mất đi một nguồn tài chính lớn cho gia đình vì thu nhập của Em tạm gọi là so nhiều với các bạn đồng trang lứa cũng như trong gia đình Em. Niềm tin của Em thì sâu đủ để Em chọn lựa hướng đi cho đời mình, nhưng niềm tin của cha mẹ Em chưa sâu đủ như Em.
Cái nhìn, cái nghĩ và cái quyết định của cha mẹ Em không phải là xấu nhưng họ chưa hiểu ra sự cao quý của những tấm lòng tận hiến. Cha mẹ Em trăn trở về tài chính, về nguồn sống cho gia đình là chính đáng nhưng cha mẹ Em chưa khám phá ra một Thiên Chúa luôn luôn yêu thương và luôn luôn quan phòng cho những gia đình can đảm tận hiến con mình sống con đường ơn gọi. Hy vọng một ngày nào đó cha mẹ Em sẽ hiểu và ủng hộ cho ý định thánh thiện của Em.
Và, điều thực tế nhất trong cuộc sống đó là kinh tế! Đúng như vậy! Giữa một cuộc sống mà sức ép của cơm - áo - gạo - tiền như hiện nay thì không chỉ có cha mẹ của Em nhưng nhiều người nghĩ đến lối sống thực dụng hơn là lối sống tinh thần và đời sống thiêng liêng. Tôi chẳng dám trách ai, cũng chẳng dám trách cha mẹ Em vì rằng gia đình của Em còn quá nhiều lắng lo.
Chỉ biết nói với Em rằng nếu quả thật Em muốn tận hiến cho Chúa thì Em cứ cầu nguyện và kiên trì. Con người có cách của con người và Thiên Chúa có cách của Ngài. Nếu Em kiên nhẫn, nếu Em yêu mến Chúa thật sự và quảng đại tận hiến cho Chúa thì Chúa sẽ không bao giờ từ chối.
Đây cũng chỉ là những “trở ngại” ban đầu của đời tận hiến, của ơn gọi. Còn và còn nhiều “trở ngại” khác mà Thiên Chúa sẽ đặt ra đây đó trong suốt chặng đường của những người tu, trong đó có Em. Nếu ban đầu Em gặp trở ngại này mà Em chùn bước thì hơi bị uổng.
Ở cái vùng nghèo ấy, những linh mục phụ trách mang nhiều trăn trở. Chẳng có cái trăn trở nào giống trăn trở nào. Lúc thì lo cho người nghèo, lúc thì lo cho người bệnh, lúc thì lo cho các em nghèo hiếu học, lúc thì lo cho các em kém may mắn, lúc thì lo cho người già neo đơn… Nay lại thêm những trăn trở mới nơi những mầm ơn gọi như Em, nơi các em đang muốn dấn thân cho Chúa nhưng nhà quá nghèo.
Các cha cũng trăn trở nhiều về lòng tin nơi những người mới trở lại như gia đình Em. Đành biết là vật chất, kinh tế rất cần cho gia đình nhưng cần hơn đó chính là lòng tin. Và rồi, trước những giờ kinh lễ, các cha cũng thân thưa với Chúa những trăn trở nơi vùng đất nghèo.
Theo tôi, các vị ấy có thể là âm thầm, có thể là công khai vẫn luôn đứng về phía Em để vun trồng ơn gọi cho Em. Các vị ấy rất trân trọng mầm ơn gọi đang nẩy sinh nơi Em. Các ngài sẽ cố gắng hết sức của mình để giúp Em.
Phần còn lại là của Em. Nếu em can đảm theo Chúa thật sự thì không chỉ những linh mục đang phụ trách vùng quê nghèo nơi Em, những tấm lòng yêu quý ơn gọi sẽ lo cho Em. Em cứ yên tâm mà tận hiến vì còn và còn nhiều tấm lòng quảng đại khác luôn sẵn sàng mở ra để lo cho những tâm hồn tận hiến như Em.
Cầu chúc Em can đảm để bước theo Chúa một bước nữa.
Tôi luôn tin tưởng rằng Chúa luôn ở cùng Em, Chúa luôn đồng hành cùng Em trên bước đường ơn gọi.
Thánh Lễ sáng hôm nay, lại một lời nguyện dâng lên Thiên Chúa niềm trăn trở về Em.
Nguyện xin Chúa thương vun trồng, gìn giữ và nâng đỡ những tấm lòng muốn tận hiến cho Chúa nơi vùng đất nghèo Em đang sinh sống.
Lm Anmai, DCCT