TỪ NGƯỜI LÍNH MỸ
TRỞ THÀNH LINH MỤC
TRỞ THÀNH LINH MỤC
“Thật ra không phải cha mất gốc mất rễ nhưng
vì đã muốn dâng hiến cả đời cho giáo dân Việt Nam cho nên cái lòng trí của cha
bao giờ cũng hướng về đó.”
RFA 05/5/2010 - Khi được lệnh
sang tham chiến tại Việt Nam năm 1966, một người lính trẻ Hoa Kỳ không bao giờ
nghĩ mình có thể gắn bó với đất nước này đến nỗi xin ở lại để trở thành linh mục.
Trở thành bằng hữu
Sau ngày 30 tháng Tư, ông
chỉ mong được chính quyền mới cho ở lại cùng giáo dân của mình. Tháng Mười năm 1975
ông bị đẩy lên máy bay qua Thái Lan mà không có một mảnh giấy tuỳ thân. Rồi cuộc
đời đưa đẩy ông về làm linh mục tại tỉnh Udonthani miền Bắc Thái Lan từ ngày ấy
đến giờ.
Cựu chiến binh John Thabor
tức linh mục Dương Tấn Bằng, kể lại với Thanh Trúc câu chuyện từ người lính Mỹ
đến người tu sĩ Công giáo Việt Nam: “Tên
của cha bằng tiếng Mỹ là John Thabor. Năm 1966, cha đi lính ở Việt Nam, rồi có
một ông cha đỡ đầu gọi là cha dưỡng phụ Nguyễn Lân Mẫn, bây giờ ngài đang làm
giáo xứ đại chủng viện ở Huế của Xuân Bích, đổi tên John Thabor thành Dương Tấn
Bằng. Họ Dương là người nước ngoài, Tấn là tiến tới, Bằng là bằng hữu. Dương Tấn
Bằng có ý nghĩa là một người nước ngoài đến để làm bạn.”
Thanh Trúc: Thưa cha, khi bắt đầu đi tu thì cha làm thế nào để ra khỏi quân đội?
Lm Dương Tấn Bằng: “Lúc đầu rất rắc rối vì chính
phủ Việt Nam đòi phải có giấy phép của chính phủ Mỹ, một thẻ lưu trú, một hộ
chiếu. Thế mà Toà Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn nói là nếu không có thẻ lưu trú của nước
Việt họ sẽ không cấp hộ chiếu.
Bộ Nội Vụ của nước Việt Nam thì nói nếu không có hộ chiếu
họ sẽ không cho thẻ lưu trú. Cho nên ban đầu coi như là không được. Nhưng mà
các cha vận động bằng cách nào không hiểu mà đâu ra đấy cũng là ý Chúa. Cha được
giải ngũ ra và bắt đầu vận áo dòng và học tiếng để sửa soạn vào Đại Chủng Viện ở
Sài Gòn”.
Thanh Trúc: Cha học tiếng Việt như thế nào, có dễ học hay không?
Lm Dương Tấn Bằng: “Khó như quỷ! Lúc đầu cha
không biết những cái dấu, tiếng Việt Nam là độc âm, mỗi âm một tiếng khác nhau.
Lúc đầu thấy khó lắm mà sau một thời gian học với các chú tiểu chủng sinh ở chủng
viện thánh Gioan 23 ở Đà Nẵng thì đã bắt đầu biết tiếng và nói được.”
Thanh Trúc: Từ một G.I trong quân đội Mỹ rồi trở thành một linh mục thì có cái khó
khăn nào mà cha cần phải vượt qua?
Lm Dương Tấn Bằng: “Cái khó khăn là tại tâm, vì
chính cha tự hào cha là người tốt, cha là người biết mọi sự vì là người Mỹ. Cái
mặc cảm tự tôn cho rằng không ai có thể dạy cha. Ngay cả vấn đề sống và giữ đức
tin, cha đã sống cuộc đời không phải là vị tha mà vị kỷ, sống đạo vì cha mẹ bắt
đi lễ nhà thờ nhà thánh.
Mà khi sang Việt Nam thì thấy làm sao mà trong một nước
có chiến tranh, trong sự đau khổ sự thiếu về vấn đề vật chất mà họ vẫn có đức
tin mạnh như vậy. Điều đó làm cho cha bắt đầu nghĩ nhiều đến đời sống nội tâm của
mình, nên khi bắt đầu tu cha có một sự phấn khởi, cảm thấy mình lĩnh hội và hiểu
sâu xa về vấn đề đức tin hơn.”
Thanh Trúc: Đến năm nào thì cha thụ phong linh mục?
Lm Dương Tấn Bằng: “Học xong chương trình Đại Chủng
Viện năm 1974. Đáng lẽ ra chịu chức linh mục ở tại Việt Nam mà cha chịu chức
Sáu do Đức Cha Phạm Ngọc Chi ở Đà Nẵng truyền chức cho cha. Vì mười năm trời
không về nhà một lần thăm cha mẹ nên cha đã xin phép Đức Cha cho về Mỹ chịu chức
ở bên Mỹ. Đức Cha đã viết thư trao quyền cho giám mục ở bên Mỹ truyền chức cho
cha với mục đích sẽ tu cho địa phận Đà Nẵng.
Cha chịu chức ở bên Mỹ khi về thăm quê quán xong rồi trở
lại Việt Nam năm 1974.”
Ký ức về 30 tháng 4
Thanh Trúc: Trong biến cố 30 tháng Tư 1975 thì cha đang ở đâu?
Lm Dương Tấn Bằng: “Lúc đầu cha làm cha phó trên
một giáo xứ cách thành phố Đà Nẵng vài chục cây số. Thế rồi Đà Nẵng thất thủ,
các “bác” ở ngoài Bắc vào và đã bắt cha. Họ để cha ở đó một thời gian và mỗi
ngày cha phải đi từ trên núi xuống công an để trình diện và đối thoại với họ.
Sau đó Đức Cha Chi chuyển cha từ Phú Thượng ở trên núi xuống
thành phố mà ngài không xin phép nên chính phủ bắt lẽ là ngài không có quyền đổi
nhân sự từ chỗ này đến chỗ khác.
Họ đã bắt cha giam một đêm và cho lính gác điệu cha từ Đà
Nẵng vào Sài Gòn. Khi lên xe thì đi với một cán bộ nam và một cán bộ nữ. Trên
xe đó họ đã nói với những người trong xe rằng người cán bộ nữ là vợ của cha.
Cha nói cha độc thân, không phải vợ của cha đâu.
Khi tới Nha Trang phải nghỉ lại một đêm, họ muốn hai người
ngủ trong phòng, cha nhất quyết không chịu. Thế rồi họ để cha trong phòng một
mình. Cha lấy ghế chận vào cánh cửa vì ban đêm sợ họ đưa người đàn bà đó vào
phòng của cha thì nguy.”
Thanh Trúc: Theo ý của cha thì tại sao họ làm như vậy?
Lm Dương Tấn Bằng: “Họ muốn cha bị giảm giá trị
linh mục. Họ không nhận cái vấn đề cha là linh mục mà họ muốn người ta nghĩ rằng
cha là một người thường để mà có cái toà án nhân dân kết tội là làm cựu quân
nhân đã giết người Việt Nam. Phạm tội đối với dân tộc Việt Nam thì họ trục xuất.”
Thanh Trúc: Rồi sau đó họ đưa cha về Sài Gòn?
Lm Dương Tấn Bằng: “Sáng hôm sau lên xe đi về Sài
Gòn. Lúc đầu họ đưa cha vào chỗ của các cha Dòng Tên, mà cha nói là cha đã từng
học Đại Chủng Viện số 6 Cường Để. Người cán bộ nam nói là phải trả lại tiền vé
xe, cha không có tiền, thế là cán bộ nam để cha tự do đi vào chủng viện số 6 Cường
Để, vay tiền các cha mà hoàn lại cho anh ta.
Tới cái ngày họ muốn điệu cha ra phi cảng để ra khỏi Việt
nam, họ đã đưa vào Bộ Nội Vụ, có một loại giấy tờ mà trong đó, câu thứ mười bảy
hỏi tại sao ông muốn xuất cảnh. Cha nói cha đâu có muốn xuất cảnh, cha đã xin
các ông đổi ý và cho cha ở nước Việt Nam luôn. Người cán bộ đưa giấy cho cha
không biết làm sao, mới đưa cha lên lầu. Người ở trên lầu nói cha về để chờ xem
xét chuyện này sau.
Thế nhưng về sau họ điệu cha ra phi cảng Tân Sơn Nhất,
lên máy bay của hãng Pháp, đi qua phi trường Dong Muang ở Thái Lan tháng Mười
năm 1975.
Những người hữu trách đuổi ra khỏi phi cảng để cha đi đâu
thì đi tại vì cha không có giấy tờ nhập quốc, không có một giấy tờ từ Việt Nam
đến đây như là di dân hay là người bị vấn đề về chính trị.
Thế rồi có một người đã lấy tiền ra cho cha đi tắc xi vào
thành phố. Người đánh tắc xi hỏi đi đâu. Cha cứ làm dấu thánh giá và làm dấu hiệu
đi đến một cái nhà thờ nào. Cuối cùng họ đưa tới một nhà dòng.”
Linh mục Dương Tấn Bằng, bị
trục xuất từ Việt Nam sang Thái Lan năm 1975 vì là người Mỹ và chỉ muốn được ở
lại với giáo dân Việt Nam. Đến thủ đô Bangkok không giấy tờ, không tiền bạc,
không biết tiếng Thái, ông bị đuổi ra khỏi phi cảng quốc tế Dong Muang. Thế rồi
hoàn cảnh đưa đẩy ông gặp được Đức Cha người Hoa Kỳ đang ở Udonthani miền Bắc
Thái Lan, nơi ông về trú ngụ và làm việc từ đó đến giờ.
Lm Dương Tấn Bằng kể rằng
“lúc đầu thì học tiếng Thái ba bốn tháng, thế rồi Đức Cha người Hoa Kỳ qua nước
Mỹ đi giảng để kiếm tiền giúp địa phận. Lúc đi ngài cho cha làm cha xứ của nhà
thờ chính toà ở Udon đây. Một thời gian mấy tháng trời ở với Đức Cha thì mới đổi
về một giáo xứ ở cách Udon độ hai trăm năm chục cây số.”
Thanh Trúc: Cha có bao giờ trở lại thăm Việt Nam ?
Lm Dương Tấn Bằng: “Có một lần, năm 1991, mẹ ở
bên Mỹ qua đây thăm, cha muốn mời mẹ qua Việt Nam để coi cái chỗ cha đã từng học
và những người bạn cùng lớp làm cha xứ ở đó. Đã nộp đơn qua một công ty du lịch,
đã chờ đợi năm bảy ngày mà họ không trả lời, nghĩa là họ không cho phép”.
Hướng về Việt Nam
Thanh Trúc: Trong lòng cha thì cha nghĩ cha là người Mỹ, người Việt Nam hay là người
Thái Lan?
Lm Dương Tấn Bằng: “Thật ra không phải cha mất gốc
mất rễ nhưng vì đã muốn dâng hiến cả đời cho giáo dân Việt Nam cho nên cái lòng
trí của cha bao giờ cũng hướng về đó.
Hiện tại ở nước Thái, ở Udon, có nhiều người từ Trung Bộ,
người Nghệ An, Vinh, Hà Tĩnh, đến đây làm việc. Họ đến dự lễ ở nhà thờ mà cha
đi làm lễ chiều này là thứ Bảy. Cứ Chúa Nhật cuối tháng là có cha người Việt
Nam, cha Đức và cha Trực. Ba cha giảng bằng tiếng Việt Nam làm lễ bằng tiếng Việt
Nam cho giáo dân người Việt Nam. Cho nên cũng do sự gần gũi và cũng ấm cúng
trong lòng với người Việt Nam như xưa.”
Thanh Trúc: Nhắc về ngày 30 tháng tư năm 1975 ở Việt nam, kỷ niệm nào làm cho cha
nhớ nhất?
Lm Dương Tấn Bằng: “Tự vì cha đã ở trong chế độ mới
với các “bác” những năm bảy tháng, nên cha cũng đủ biết những sự giả dối của họ.
Có kỷ niệm là khi đó họ đưa dân lên khai thác ở trên núi và cha đã đi với họ.
Thế rồi buổi tối khi làm việc xong thì cha đã làm lễ ở
ngoài trời và đã giảng về sự sống. Cha đã chơi chữ, nói đến ái quốc đến nước đến
sự sống của con người bắt đầu ở trong nước ra. Cha đã phủ nhận giá trị của lý
thuyết Marx Lenine. Hôm sau họ mời cha xuống núi, về giáo xứ Đà Nẵng, không cho
ở với giáo dân nữa.”
Thanh Trúc: Đó là kỷ niệm mà cha nhớ nhất.
Lm Dương Tấn Bằng: “Cha đã nói khi nào cha có thể
mặc áo linh mục về Việt Nam thì cha sẽ về Việt Nam. Còn nếu họ bắt cha vận thường
phục thì cha không về. Tại vì cha đã bị trục xuất với tư cách là linh mục thì
cha sẽ về thăm với tư cách là linh mục. Thế thôi. Cha vẫn yêu nước Việt Nam.”
Thanh Trúc: Thưa linh mục Dương Tấn Bằng, xin cảm ơn tất cả những lời chia sẻ của
linh mục.
Thanh Trúc