PHÚC TRÌNH VỀ CUỘC ĐỜI
Hãy yêu mến Chúa để cảm nhận hạnh phúc trong
cuộc đời. Có yêu, ta mới đủ can đảm, đủ nghị lực chấp nhận mọi nghịch cảnh.
Tôi đã từng đọc
Lời kinh đẹp nhất thiên niên kỷ. Đó là cuốn sách nhỏ, ghi lại 50 lời cầu nguyện
của nhiều người. Mỗi lời nguyện đều chất chứa nỗi lòng, tình yêu, sự tha thiết
của những con người thích chìm trong cầu nguyện.
Chẳng hạn, lời
cầu nguyện số 4 gây trong tôi nhiều cảm động và ấn tượng. Đó là lời cầu nguyện
bộc lộ lòng yêu mến Chúa lớn lao, lòng yêu mến chất chứa đầy nghị lực. Tác giả
của lời cầu nguyện ấy là bà Vérônique, một phụ nữ Pháp sống ở Cameroun. Tính đến
năm 1979, bà đã 58 tuổi, nhưng phải sống và làm bạn với căn bệnh phong đến 55
năm, và 20 năm đui mù. Lời cầu nguyện của bà như sau:
“Lạy Chúa, Chúa đã đến và đã xin con tất cả.
Và con, con cũng đã hiến dâng cho Chúa tất cả. Xưa kia con ưa thích đọc sách, và Chúa đã muốn mượn đôi mắt của con. Ngày
trước con thích chạy nhảy trong những khu rừng thưa, và Chúa đã muốn mượn đôi
chân của con. Mỗi độ xuân về, con tung tăng hái lượm những cánh hoa tươi, và
Chúa lại xin con đôi tay. Bởi con là một phụ nữ, con ưa ngắm nhìn suối tóc óng ả
của con, ưa ngắm nhìn những ngón tay thon nuột xinh xắn của con, thế mà giờ
đây, đầu con hầu như chẳng còn sợi tóc nào, cũng chẳng còn đâu những ngón tay hồng
xinh xinh nữa, chỉ còn lại một vài que củi khô queo nham nhúa. Chúa ơi, Chúa
hãy nhìn xem: cái thân thể diễm kiều của con đã bị hủy hoại đến độ nào. Thế
nhưng, con không hề muốn nổi loạn, con lại muốn dâng lên Chúa lời tạ ơn… Ôi lạy
Cha, Tình Yêu của con, con xin dâng Cha căn bệnh phong cùi thân xác của con, để
cho những người thân yêu kia đừng bao giờ biết đến nữa, cái đắng cay, cái lạnh
lẽo kinh hồn của căn bệnh cùi tâm hồn...”
Và còn nữa…,
còn nữa những lời tâm sự với Thiên Chúa của một con người bị coi là bất hạnh tột
cùng, bị coi là tàn tạ không còn gì để đáng sống.
Ấy vậy mà từ
trong nội tâm của bà Vérônique, lại tỏ lộ một sức mạnh lớn
lao của sự sống, một
tình yêu và lòng tín thác dũng mãnh, mà không phải bất cứ một người bình thường
nào cũng có thể có được, đừng nói chi đến một người tàn tật như bà.
Bà Vérônique đã
cầu nguyện. Lời cầu nguyện của bà cho thấy một lòng mến Chúa mạnh đến nỗi không
bất hạnh nào có thể làm lung lay.
Hôm nay, suy niệm
Tin Mừng Chúa nhật thứ XVI thường niên, tôi cảm thấy cần phải tự nhủ với chính
mình rằng: Hãy tin Chúa giống như bà Vérônique, và cũng hãy yêu Chúa như bà.
Bài Tin Mừng
này tiếp nối bài Tin Mừng tuần trước. Tuần trước, thánh Marcô cho biết Chúa sai
các tông đồ ra đi giảng đạo cho dân chúng. Tuần này, thánh Marcô cho biết các
tông đồ trở về phúc trình lại những gì mình đã làm.
Thánh Marcô viết:
“Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa
Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy.”
Nếu các tông đồ
tụ về bên Chúa báo cáo lại cả một cuộc hành trình truyền giáo mà các ngài đã thực
hiện, thì chúng ta cũng thế. Tất cả mọi người không trừ ai, không chỉ là hành
trình truyền giáo của từng người mà thôi, tất cả đều có lúc phải ra trước tòa
Chúa để báo cáo về chính cuộc đời của mình.
Nếu trong hành
trình truyền giáo của mình, các tông đồ đã làm được nhiều việc, đã giảng dạy
nhiều điều, cuộc đời của mỗi người cũng là một hành trình dài.
Không biết khi
đến tòa phán xét, chúng ta sẽ mang gì để phúc trình? Có phải đã làm được nhiều
điều như các tông đồ hay không? Điều ta phúc trình có phải là lòng yêu mến Chúa, hay lúc đó phơi bày cả một lối sống trong
đời toàn là những bê tha, vô trách nhiệm?
Không! Bạn và
tôi đừng như thế. Ta là người Công giáo, đời sống của ta phải là một cuộc đời
được ấp ủ trong tình yêu và trao ban tình yêu.
Bà Vérônique suốt
đời không làm được chuyện gì hết, làm sao bà làm được cái gì khi mà những ngón
tay co quắp như que củi, đôi chân cũng không còn, đôi mắt cũng chẳng nhìn thấy,
cái đầu cũng nhẵn nhụi, không có lấy một sợi tóc.
Đúng, bà không
làm được cái gì hết, trừ một điều rất quý giá, không có bất cứ cái gì đánh đổi
được: đó chính là TÌNH YÊU! Chính vì trao hết tình cho Chúa, yêu hết mình với
Chúa, bà đã có thật nhiều điều để kể cho Chúa nghe. Chính vì yêu mến Chúa, bà lấy
làm hạnh phúc khi chấp nhận tất cả nỗi bất hạnh lớn lao trên thân xác mình.
Cũng thế, bạn
và tôi hãy yêu mến Chúa để cảm nhận hạnh
phúc trong cuộc đời.
Có yêu, ta mới đủ can đảm, đủ nghị lực chấp nhận mọi nghịch cảnh.
Mỗi một ngày sống,
nhờ lòng yêu mến Chúa, ta sẽ nhận ra đó chính là một chuỗi ơn lành Thiên Chúa tặng
ban. Chính vì tình yêu, ta sẽ dâng lên Chúa nỗi lo âu, vất vả, mồ hôi và nước mắt.
Nhờ tình yêu mến Chúa sẽ dạy ta biết phó thác khi thương đau và biết cảm tạ khi
hạnh phúc. Chỉ có tình yêu, ta mới thấy Chúa thuộc về ta và ta thuộc về Chúa.
Chỉ có tình yêu mời giúp ta có thật nhiều cái hay, cái tốt để phúc trình cho
Chúa nghe.
Lm. JB Nguyễn
Minh Hùng