THỨ BẢY SAU CHÚA NHẬT
9 THƯỜNG NIÊN
NĂM LẺ
BÀI ĐỌC: Tb 12,1. 5-15. 20
1 Hôm đó, ông Tô-bít
gọi Tô-bi-a, con ông, và nói: “Này con, con hãy lo trả công cho người bạn đồng
hành của con, và trả thêm cho người ấy.” Tô-bi-a nói: “Thưa cha, biết trả anh
ấy bao nhiêu bây giờ? 5 Vậy Tô-bi-a gọi thiên
sứ lại và nói: “Xin anh lấy một nửa tất cả những gì anh đã mang về, làm tiền
công của anh. Chúc anh lên đường mạnh khoẻ!”
6 Bấy giờ, thiên sứ kín đáo gọi hai cha con lại và nói: “Hãy chúc
tụng Thiên Chúa và tuyên xưng Người trước toàn thể sinh linh, về những điều tốt
lành Người đã làm cho cha con ông. Hãy chúc tụng và ca ngợi danh Người! Những
việc Thiên Chúa đã làm, hãy long trọng tỏ cho mọi người biết. Đừng ngần ngại
xưng tụng Người! 7 Giữ kín bí mật của vua là
điều tốt đẹp; nhưng công trình của Thiên Chúa, thì phải tỏ bày và long trọng
xưng tụng. Hãy làm điều lành thì cha con ông sẽ không gặp điều dữ.
8 “Cầu nguyện kèm theo đời sống chân thật, bố thí đi đôi với đời
sống công chính, thì tốt hơn có của mà ở bất công; làm phúc bố thí thì đẹp hơn
là tích trữ vàng bạc. 9 Việc bố thí cứu cho
khỏi chết và tẩy sạch mọi tội lỗi. Những người làm phúc bố thí sẽ được sống lâu.
10 Những ai phạm tội ăn ở bất công là kẻ thù
của chính mình.
11 “Tôi sẽ tỏ cho ông và con ông biết tất cả sự thật, không giấu
giếm chi. Tôi đã tỏ cho cha con ông biết rồi và đã nói: Giữ kín bí mật của vua
là điều tốt đẹp, nhưng công trình của Thiên Chúa thì phải bày tỏ để tôn vinh
Người. 12 Hãy biết rằng khi ông và cô Xa-ra
cầu nguyện, chính tôi đã tiến dâng những lời cầu nguyện đó lên trước nhan vinh
hiển của Đức Chúa, để xin Chúa nhớ đến hai người; tôi cũng làm như vậy khi ông
chôn cất người chết. 13 Và khi ông không ngại
trỗi dậy, bỏ dở bữa ăn để đi chôn cất người chết, bấy giờ tôi được sai đến bên
ông để thử thách ông. 14 Thiên Chúa cũng sai
tôi chữa lành cho ông và cô Xa-ra, con dâu ông. 15 Tôi
đây là Ra-pha-en, một trong bảy thiên sứ luôn hầu cận và vào chầu trước nhan
vinh hiển của Đức Chúa.”
20 Giờ đây, hãy chúc
tụng Đức Chúa nơi trần gian, hãy xưng tụng Thiên Chúa. Này tôi lên cùng Đấng đã
sai tôi. Hãy viết ra mọi điều đã xảy đến cho cha con ông.” Và thiên sứ lên trời.
ĐÁP CA: Tb 13
Đ. Chúc tụng Thiên Chúa, Đấng muôn đời hằng
sống. (c 2a).
2 “Chúc tụng Thiên Chúa, Đấng muôn đời hằng sống, chúc tụng vương
triều Người. Chính Người đánh phạt rồi lại xót thương, đẩy xuống tận âm ty trong
lòng đất sâu thẳm, rồi kéo ra khỏi đại hoạ tiêu vong, chẳng có chi thoát khỏi
tay Người.
6 Nếu anh em hết lòng
hết dạ trở về với Chúa mà sống theo sự thật trước tôn nhan Người, thì Người sẽ
trở lại với anh em, không còn ngoảnh mặt làm ngơ nữa.
7 Vậy giờ đây, hãy
chiêm ngưỡng việc Chúa đã làm cho anh em mà lớn tiếng xưng tụng Người. Hãy chúc
tụng Người, là Chúa công minh chính trực, suy tôn Người, là vua hiển trị thiên
thu.
8 Phần tôi, giữa cảnh
lưu đày, xin xưng tụng Chúa và làm cho dân tội lỗi biết rằng: Người là Đấng cao
cả quyền năng. Tội nhân hỡi, mau quay đầu trở lại, trước Thánh Nhan, hãy ăn ở
ngay lành. Biết đâu Người chẳng ưng chẳng nhận mà dủ thương xót phận anh em?
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 5,3
Hall-Hall: Phúc thay ai có tâm hồn
nghèo khó, vì Nước Trời là của họ. Hall.
TIN MỪNG: Mc 12, 38-44
38 Khi ấy, trong lúc
giảng dạy, Đức Giê-su nói rằng: "Anh em phải coi chừng những ông kinh sư
ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở những
nơi công cộng. 39 Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích
ngồi cỗ nhất trong đám tiệc. 40 Họ nuốt hết tài sản của các bà goá,
lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm
khắc hơn.”
41 Đức Giê-su ngồi đối
diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát xem đám đông bỏ tiền
vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. 42 Cũng có một
bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu Rô-ma.
43 Đức Giê-su liền gọi các môn đệ lại và nói: "Thầy bảo thật
anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. 44 Quả
vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này,
thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì
bà có để nuôi sống mình.”
SỐNG ĐẠO LÀ ĐỒNG HIẾN
TẾ VỚI ĐỨC KITÔ
Tin Mừng Marcô cho biết: các đối thủ của Đức Giêsu xuất hiện lần
cuối cùng bằng câu hỏi: “Điều răn nào
trọng nhất” (Mc 12,28t), và Đức Giêsu đã khóa miệng chúng bằng câu hỏi: “Đấng Kitô là Con Vua Đavid, tại sao Đavid
lại gọi Ngài là Chúa?” (Mc 12,37). Từ đó về sau chúng không tấn công nhằm
hạ nhục để giết Ngài bằng những câu hỏi. Vì càng chất vấn, Ngài càng làm cho bẽ
mặt với toàn dân! Thế mà chúng vẫn vênh váo biểu lộ lòng đạo: “Ưa dạo quanh,áo chùng xúng xính,ưa được bái
chào nơi công trường,và chiếm chỗ danh dự nơi hội đường, và ngồi chỗ nhất trong
tiệc tùng, lại còn giả bộ đọc kinh cho dài để nuốt chửng tài sản bà góa”. Do
đó Đức Giêsu cảnh giác mọi người phải tránh xa lối sống Đạo giả hình và kệch
cỡm như thế (x Mc 12,38-40: Tin Mừng).
Vì lối sống ấy thua xa bà góa nghèo khó, gia tài của bà chỉ có
hai trinh (với số tiền ấy chỉ mua được 1/8 khẩu phần ăn bình dân), thế mà bà đã
dâng tất cả vào Đền Thờ, vì “một miếng
khi đói bằng gói khi no”, chính là bà muốn dâng cả mạng sống mình để phục
vụ Nước Chúa. Đức Giêsu nhìn thấu tấm lòng của bà, Ngài lên tiếng khen: “Ta bảo các ngươi, bà góa nghèo khó ấy đã bỏ
tiền vào hòm nhiều hơn những người khác hết thảy. Vì mọi người lấy của dư mà bỏ
vào, còn bà ấy lấy túng thiếu mà bỏ vào mọi sự cho mình, tất cả của độ thân”
(Mc 12,43-44: Tin Mừng).
Khi Đức Giêsu khen bà gòa này, chắc chắn Ngài còn ám chỉ về đời
sống Đạo của “bà góa Maria nghèo khó”, là Mẹ của Ngài, giá trị trổi vượt xa
lối sống Đạo của tất cả những người Do Thái giữ luật Môsê, vì Đức Giêsu thấy
trước Ngài sẽ bị giết bởi tay các đối thủ, lúc ấy Ngài trở nên Của Lễ mới của “Bà góa Maria” dâng vào Đền Thờ (đồng xu
thứ I); đồng thời Bà cũng dâng cả sự nghèo khó của con cái là các Kitô hữu biết
sám hối tội lỗi, trông cậy vào lòng Chúa thương xót (đồng xu thứ II). Bởi vì
của lễ dâng lên Chúa Cha vừa là Chúa Giêsu Phục Sinh, vừa là những người có
lòng sám hối tâm hồn tan nát giày vò vì tội, xin Chúa Giêsu thương cứu. Chính
vì lý do đó mà kinh Sáng thứ sáu cả bốn tuần trong tháng, Hội Thánh dạy các tín
hữu đọc lời kinh sám hối, để góp nên lễ phẩm với Chúa Giêsu khởi đi từ Thứ Sáu
Tuần Thánh:
“Chúa
chẳng ưa thích gì tế phẩm,con có thượng tiến lễ toàn thiêu,Ngài cũng không chấp
nhận. Lạy Thiên Chúa, tế phẩm dâng ngài là tâm hồn tan nát, một tấm lòng tan
nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê” (Tv 51/50,18. 19).
Nhưng chắc chắn, Chúa không chỉ muốn nhận của lễ dâng bởi những
tấm lòng tan nát giày vò vì tội lỗi, vì nếu các Thánh đều giống như anh trộm
lành, thì ai là người đi rao giảng Tin Mừng?! Mà Đức Giêsu rất muốn mọi người
dâng chính đời sống phục vụ Tin Mừng giống như Ngài. Ông Phaolô là một nhân
chứng trong của lễ này,vì ông đã hết lòng rao giảng Tin Mừng, lại bị giam tù,
do đó ông đã thốt lên: “Tôi sắp phải đổ máu ra làm lễ tế,buổi ra đi
đã đến gần,tôi đã chiến đấu trong cuộc chiến chính nghĩa; tôi đã chạy đến cùng
đường, tôi đã kiên giữ lòng tin. Triều thiên công chính Chúa đã dành sẵn cho
tôi, và Chúa, Đấng phán xét chí công sẽ hoàn lại cho tôi trong ngày ấy, không
chỉ cho tôi mà thôi, nhưng còn cho hết thảy mọi người đã đầy lòng mến yêu trông
đợi cuộc hiển linh của Ngài”. Vì thế, ông Phaolô có quyền nhắc nhở cho đồ
đệ Timôthêu hãy bắt chước ông hết lòng rao giảng Tin Mừng trong mọi hoàn cảnh: “Hãy ứng phó lúc thuận cũng như lúc nghịch,
hãy biện bác, hãy khiển trách, hãy khuyên lơn, hết tình đại lượng và dụng tâm
dạy dỗ. Vì sẽ có thời người ta không muốn nghe giáo lý thuần lương, nhưng thể
theo các đam mê của họ, và bởi ngứa tai nghe ngóng, họ vơ quàng đủ thứ thày. Sự
thật thì người ta ngoảnh đi; còn những chuyện hoang đường thì họ đổ xô lại. Phần
anh, anh hãy cam lòng chịu khổ, hãy thi hành công tác rao giảng,hãy trọn niềm
phục vụ” (2Tm 4,1-8: Bài đọc năm chẵn). Có tích cực loan báo Tin Mừng, dù
gặp gian nan khốn khó ta mới có thể thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa, miệng con sẽ tường thuật ơn cứu độ Ngài ban” (Tv
71/70,15: ĐC năm chẵn).
Lịch sử ơn cứu độ khai mào từ dân Do Thái đã minh chứng:
“Ơn cứu độ Chúa ban, Ngài
ưu tiên và rộng rãi với những kẻ bé mọn, nghèo khó, đã mở rộng bàn tay chia sẻ
cho người anh em, theo mẫu gương ông Tôbít dạy con chia sẻ thì phải dựa trên
công bằng và bác ái:
-
Công bằng như cậu Tôbya, con ông Tôbít, nói với thiên sứ: “Xin anh lấy một nửa tất cả những gì anh đã
mang về làm tiền công của anh” (Tb 12,5a), vì đã giúp cậu đi đòi được nợ,
và chỉ cho cậu biết lấy mật cá chữa lành mắt cha khỏi mù.
-
Bác ái phải như ông Tôbít dạy Tôbya, con ông: “Con hãy trả lương cân xứng cho người giúp
con và thêm chút gì vào tiền công của họ” (Tb 12,1).
Đó là cách chúc tụng Thiên Chúa và tuyên xưng Ngài trước toàn
thể sinh linh, vì công trình của Thiên Chúa thì phải tỏ bày và long trọng xưng
tụng. Ai làm điều lành sẽ không gặp điều dữ, vì cầu nguyện kèm theo đời sống
chân thật, chia sẻ đi đôi với đời sống công chính, thì tốt hơn có của mà ở bất
công; làm phúc chia sẻ thì đẹp hơn là tích trữ vàng bạc. Việc chia sẻ cứu cho
khỏi chết và tẩy sạch mọi tội lỗi. Ai biết chia sẻ, sẽ được trường thọ. Sau đó
sứ thần Raphael tỏ mình ra cho ông Tôbít biết chính Ngài đã nhận việc lành của
gia đình ông làm để dâng lên Chúa như hương thơm bay lên trước tôn nhan Chúa”
(Tb 12,1. 5-15: Bài đọc năm lẻ).
Vậy Chúa muốn mọi người phải thi hành Luật Ngài dạy, ít nhất noi
gương cách sống Đạo của gia đình ông Tôbít, mới có thể “chúc tụng Thiên Chúa, Đấng muôn đời hằng sống” (Tv 14/13,2a: ĐC năm
lẻ). Vì được hưởng Lời Chúa chúc phúc: “Phúc
thay ai có tâm hồn nghèo, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5,3: Tung Hô Tin
Mừng).
THUỘC LÒNG
Hãy rao giảng lời Chúa, hãy lên tiếng, lúc thuận tiện cũng như
lúc không thuận tiện; hãy biện bác, ngăm đe, khuyên nhủ, với tất cả lòng nhẫn
nại và chủ tâm dạy dỗ. Thật vậy, sẽ đến thời người ta không còn chịu nghe giáo
lý lành mạnh, nhưng theo những dục vọng của mình mà kiếm hết thầy này đến thầy
nọ, bởi ngứa tai muốn nghe. Họ sẽ ngoảnh tai đi không nghe chân lý, nhưng hướng
về những chuyện hoang đường (2Tm 4,2-4).
Lm GIUSE ĐINH QUANG
THỊNH