Tìm hiểu Lời Chúa _ cntn 5b


CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN
NĂM B
Gióp 7, 1-4. 6-7; 1Cr 9, 16-19. 22-23; Mc 1, 29-39
BÀI ĐỌC 1: Gióp 7, 1-4. 6-7
Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói: “1Cuộc sống con người nơi dương thế chẳng phải là thời khổ dịch sao?Và chuỗi ngày lao lung vất vả đâu khác gì đời kẻ làm thuê?2 Tựa người nô lệ mong bóng mát, như kẻ làm thuê đợi tiền công, 3 cũng thế, gia tài của tôi là những tháng vô vọng, số phận của tôi là những đêm đau khổ ê chề. 4 Vừa nằm xuống, tôi đã nhủ thầm: "Khi nào trời sáng? " Mới thức dậy, tôi liền tự hỏi: "Bao giờ chiều buông? " Mãi tới lúc hoàng hôn, tôi chìm trong mê sảng. 6 Ngày đời tôi thấm thoát hơn cả thoi đưa, và chấm dứt, không một tia hy vọng.
7 Lạy Đức Chúa, xin Ngài nhớ cho, cuộc đời con chỉ là hơi thở, mắt con sẽ chẳng thấy hạnh phúc bao giờ.”
ĐÁP CA: Tv 146
Đ. Hãy ca ngợi Chúa đi, Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ. (x c 3a)
1 Hãy ca ngợi Chúa đi! Đàn hát mừng Thiên Chúa chúng ta, thú vị dường nào! Được tán tụng Người, thoả tình biết mấy! 2 Chúa là Đấng xây dựng lại Giê-ru-sa-lem, quy tụ dân Ít-ra-en tản lạc về.
3 Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ, những vết thương, băng bó cho lành. 4 Người ấn định con số các vì sao, và đặt tên cho từng ngôi một.
5 Chúa chúng ta thật là cao cả, uy lực vô biên, trí tuệ khôn lường! 6 Kẻ thấp hèn, Chúa nâng đỡ dậy, bọn gian ác, Người hạ xuống đất đen.
BÀI ĐỌC 2: 1Cr 9, 16-19. 22-23
Thưa anh em, 16 đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!17 Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó. 18 Vậy đâu là phần thưởng của tôi? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng hưởng quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi.
19 Phải, tôi là một người tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu chinh phục thêm được nhiều người. 22 Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số người. 23 Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 8, 17
Hall-Hall: Đức Ki-tô đã mang lấy các tật nguyền của ta, và gánh lấy các bệnh hoạn của ta. Hall.
TIN MỪNG: Mc 1, 29-39
Hôm ấy, 29 vừa ra khỏi hội đường Ca-phác-na-um, Đức Giê-su đi đến nhà hai ông Si-môn và An-rê. Có ông Gia-cô-bê và ông Gio-an cùng đi theo. 30 Lúc đó, bà mẹ vợ ông Si-môn đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà. 31 Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.
32 Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. 33 Cả thành xúm lại trước cửa. 34 Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.
35 Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. 36 Ông Si-môn và các bạn kéo nhau đi tìm. 37 Khi gặp Người, các ông thưa: "Mọi người đang tìm Thầy đấy! "38 Người bảo các ông: "Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.”39 Rồi Người đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.

LÀM VƠI NHẸ NỖI THƯƠNG ĐAU!
Muốn làm vơi nhẹ đau khổ của mình cũng như đồng loại, phải biết nhận định đời là bể khổ, và Chúa chỉ muốn đưa ta vào vinh quang qua con đường đau khổ.
1/ ĐỜI LÀ BỂ KHỔ.
Đức Phật nhận định:
 “Sinh, bệnh, lão, tử là khổ.
Xa người mình yêu là khổ.
Gần người mình ghét là khổ.”
Đời đâu có tất yếu cứ ở hiền là gặp lành? Mà nhiều khi người lành lại gặp khốn khó hơn kẻ ác! Truyện đời ông Gióp là một điển hình:
Ông Gióp là người công chính, được Chúa ban của cải dư đầy, ông có 7 người con trai, chúng khôi ngô tuấn tú, và ba cô con gái của ông là hoa khôi trong vùng. Con cái ông luân phiên mở tiệc từ nhà anh cả cho đến em út, rồi ngược lại. Dầu ăn uống vui vẻ như thế, nhưng tối nào ông Gióp cũng họp các con lại để xét mình và cầu nguyện, xin Chúa soi sáng xem trong ngày các con có làm gì phiền lòng Chúa và xóm giềng không?
Ngày nọ, qủy đến trình diện Chúa, Ngài hỏi:
-         Ngươi có thấy Gióp của Ta trung tín không?
-         Thưa Ngài, vì Ngài cho nó giàu có, sống sung sướng, nếu Ngài để nó khổ, chắc nó sẽ chửi Ngài.
-         Ta cho ngươi được quyền trên của cải Gióp có.
Thế là qủy liền ra tay hành hạ Gióp.
Ông Gióp đang ở nhà, thình lình có người chạy về đưa tin:
-         Bò đang cày, lừa đang ăn, thì dân Saba xông vào cướp hết, các tôi tớ bị giết chết, còn mình tôi sống sót về báo tin cho ông….
Hắn còn đang nói, thì một người khác chạy vào nhà hớt hải:
-         Thưa ông chủ, lửa từ trời đổ xuống thiêu rụi bầy cừu và các tôi tớ ngài, chỉ mình tôi chạy thoát về báo tin cho ngài…
Người đầy tớ chưa hoàn hồn, thì một đầy tớ khác chạy đến, gương mặt tái xanh, giọng run run:     
-         Ba toán người Kanđê cướp hết lạc đà và giết hết các tôi tớ, còn mình tôi thoát chạy về đây …
Ông Gióp chưa nghe hết câu, thì bỗng một người khác với gương mặt đầy kinh hoàng chạy đến:
-         Có môt cơn gió lốc từ sa mạc ùa vào làm sập nhà các con ông đang ăn uống, tất cả đều chết bẹp dí trong đó, chỉ còn mình tôi may mắn thoát chết chạy về báo tin cho ông….
Bao nhiêu tai họa dồn dập trút xuống ông Gióp. Dầu vậy vẫn không lay chuyển được lòng trung tín của ông đối với Thiên Chúa, như ông nói: “Chúa đã ban cho Ngài lại lấy đi, xin chúc tụng danh Chúa!” (G 1, 21)
Ma qủy lại được Thiên Chúa cho phép làm hại trên thân xác ông Gióp: ung nhọt lở loét khắp người, ông ngồi trên đống tro và dùng mảnh sành cạo máu mủ chảy xuống!
Bấy nhiêu đau khổ cũng chưa chua xót bằng chính người vợ ông đã không tiếc lời xỉa xói: “Ông còn kiên quyết trong sự liêm chính của ông nữa hay thôi? Hãy nguyền rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi!
Rõ ràng ông Gióp bị Satan, người đời, cả vợ cũng xông vào tấn công, mà xem ra Chúa chẳng thương! Cả vào thời ân sủng, thời mà Con Thiên Chúa vào đời, Đức Giêsu cũng gặp thấy cảnh con người phải khổ đủ mặt ở khắp nơi nội trong một ngày, và Ngài đã ra tay cứu giúp:
-         Sáng sớm, Đức Giêsu vào hội đường, thấy một người bị thần ô uế ám thét lên, Ngài xua đuổi nó đi tức khắc! (x Mc 1, 26t)
-         Khoảng 9 giờ sáng, Ngài về nhà mẹ vợ ông Phêrô, gặp bà đang lên cơn sốt nặng, Ngài cầm lấy tay bà, cơn sốt liền biến mất! (x Mc 1, 29t)
-         Chiều đến, Đức Giêsu vẫn còn thấy người ta khiêng đủ loại bệnh nhân đến, và Ngài đã đáp ứng mọi nhu cầu của họ! (x Mc 1, 32t). Sự lạ này lan nhanh khắp nơi, thế là càng có thêm nhiều bệnh nhân được đưa đến, mỗi lúc càng đông hơn, làm Đức Giêsu phải trốn đi cầu nguyện, chuẩn bị giảng Lời. Ông Phêrô và các bạn đi lùng kiếm Ngài, mãi đến sáng mới gặp được Ngài đang cầu nguyện nơi vắng vẻ, họ lên tiếng trách khéo: “Thưa Thầy, mọi người đi tìm Thầy”, có nghĩa là tại sao Thầy nỡ bỏ những người bệnh tật mà trốn đi! Nhưng Ngài nói với họ: “Chúng ta còn phải đi tới các làng khác để giảng Tin Mừng, đó là lý do Thầy đã ra đi” (x Mc 1, 35-39: Tin Mừng).
Đức Giêsu bước vào đời, không phải Ngài đến đập phá mọi thập giá, vì chính Ngài “dầu là Con Thiên Chúa, Ngài cũng phải trải qua nhiều đau khổ, để học cho biết thế nào là vâng phục”(Dt 5, 8), để Ngài dạy cho mọi người biết biến đổi khổ giá thành Thánh Giá chuộc tội mình, và cộng tác với Đức Giêsu, hy vọng được bù vào những gì còn thiếu sót trong cuộc Tử Nạn của Ngài (x Cl 1, 24), một khi biết vâng phục thánh ý Thiên Chúa để được kết hợp với Chúa Giêsu.
Dĩ nhiên sự vâng phục Thiên Chúa không phải chỉ là noi gương anh trộm lành vào giờ hấp hối (x Lc 23, 39-43), nhưng là noi theo mẫu gương phục vụ của Đức Giêsu. Ta cứ nhìn vào thời khóa biểu một ngày làm việc của Ngài ưu tiên theo thứ tự: CẦU NGUYỆN – GIẢNG LỜI – CHĂM SÓC NHU CẦU CON NGƯỜI.
Như thế Đức Giêsu đã gác bỏ việc phục vụ nhu cầu thân xác người ta để đi cầu nguyện, vì đó là việc quan trọng đứng hàng đầu mọi sinh hoạt mỗi ngày, rồi đi rao giảng Lời Chúa. Đó là cách Chúa ở cùng loài người, để mọi việc ta làm được Ngài đồng công cộng tác biến mọi sự nên tốt đẹp (x Rm 8, 28), có giá trị cứu độ không kẻ nào có thể cướp mất. Trái lại, nếu tự sức mình làm, dù có thu tích được gì, trước sau sẽ ra tro bụi (x Cv 5, 38-39).
Thật đúng đời là một “thung lũng đầy nước mắt, ” những nỗi thống khổ con người phải chịu mà Đức Giêsu đã chứng kiến trong cùng một ngày như vừa kể trên, là tiếng than nối dài nỗi đau khổ của ông Gióp!
Có mấy ai trên đời không thốt lên: Không ai vất vả khổ cực bằng tôi, ăn không trọn bữa, ngủ không yên giấc, ba chìm bảy nổi, chín lênh đênh, không còn tia hy vọng nào! Chính ông Gióp cũng gạt bỏ những lý luận của xã hội về sự đau khổ, vì cả đến người công chính, đầy tin tưởng vào Thiên Chúa như ông cũng phải thốt lên:
Cuộc sống con người nơi dương thế chẳng phải là thời khổ dịch sao? Và chuỗi ngày lao động vất vả đâu khác gì đời kẻ làm thuê? Tựa người nô lệ mong bóng mát, như kẻ làm thuê đợi tiền công, cũng thế, gia tài của tôi là những tháng vô vọng, số phận của tôi là những đêm đau khổ ê chề. Vừa nằm xuống, tôi đã nhủ thầm: "Khi nào trời sáng?" Mới thức dậy, tôi liền tự hỏi: "Bao giờ chiều buông?" Mãi tới lúc hoàng hôn, tôi chìm trong mê sảng. Ngày đời tôi thấm thoát hơn cả thoi đưa, và chấm dứt, không một tia hy vọng.
Lạy Đức Chúa, xin Ngài nhớ cho, cuộc đời con chỉ là hơi thở, mắt con sẽ chẳng thấy hạnh phúc bao giờ” (G 7, 1-7: Bài đọc I).
Đúng như lời kinh ta vẫn thường đọc: “Châu lệ là cơm bánh đêm ngày, khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi: Này Thiên Chúa ngươi đâu?” (Tv 42/41, 4).
Những khốn cực nói lên sự bất lực của loài người trước mầu nhiệm đau khổ. Thực vậy, ba người bạn của ông Gióp khi đến thăm, họ chỉ biết nhìn ông với lòng thương cảm mà không thể thốt lên thành lời trong suốt cả tuần lễ! (x G 2, 11-13).
Vậy chỉ người nào biết làm việc theo mẫu thời khóa biểu của Đức Giêsu: Lấy việc cầu nguyện làm khoen móc nối kết từng ngày trong đời, rồi đi sinh hoạt Lời Chúa và phục vụ nhu cầu thân xác người anh em, mới có thể làm vơi nhẹ nỗi đau chung của thân phận con người.
II. ĐAU KHỔ ĐƯA ĐẾN VINH QUANG.
Nguyên nhân chính Đức Giêsu bị giết cách tủi nhục trên thập giá, chính là Ngài thiết tha giảng Lời Cha đã truyền, làm cho giới lãnh đạo Do Thái giáo căm phẫn (x Mt 23). Đối với người không tin Đức Giêsu là Chúa, thì ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, là ngày Ngài thất bại! Nhưng đối với những ai tin Ngài là Đấng Cứu Độ duy nhất (x Cv 4, 12), thì hãy thể hiện Đức Tin bằng việc đến hiệp dâng Thánh Lễ là được hưởng trọn hiệu quả Hy Lễ của Chúa Giêsu thực hiện trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, để được sống trong Chúa Giêsu Phục Sinh (x Ga 6, 57), đến như được đồng hóa với Ngài (x Gl 2, 20). Ơn huệ ấy còn trổi vượt hơn suốt 33 năm Đức Giêsu chữa bệnh, xua trừ ác thần, phục sinh kẻ chết. Vì đó là cách Ngài bày tỏ sự toàn năng và tình yêu tuyệt đỉnh của Thiên Chúa dành cứu loài người thoát án tử bởi tội mình gây ra, và Ngài đi vào vinh quang siêu vời vốn sẵn có từ thuở đời đời. Ngài là hiện thân của ông Gióp: Sau chuỗi ngày Thiên Chúa thử thách, Ngài đã ban lại cho ông tài sản gấp đôi, và ông còn sinh được 7 trai, 3 gái xinh đẹp hơn trước (x G 42, 12t).
Vì thế, thánh Phaolô trong Bài đọc II, đã tìm thấy hạnh phúc trong nhiệm vụ ngôn sứ, ông nói: “Đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng! Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó” (1Cr 9, 16-17). Bởi vì như Thầy chí thánh cũng các Tông Đồ chỉ làm phép lạ hay trừ qủy sau khi đã giảng Lời, mới phát sinh sự bình an cho người đón nhận, cũng như cho người giảng (x Mt 10, 13).
Dầu vậy ngay trong thư gởi giáo đoàn Côrinthô, thánh Phaolô cũng thốt lên những gian nan khốn khó ông phải chịu vì Tin Mừng:
* Nào là ông phải phân trần về lý do ông đem theo một phụ nữ để giúp ông (x 1Cr 9, 5).
* Nào là ông phải giải thích về tiền của người ta giúp ông trong việc phát triển Tin Mừng cho dân ngoại, ông cũng có quyền hưởng, vì “thợ thì đáng được ăn công, ” nhưng ông đã không dùng quyền ấy, nếu có nhận tiền của ai chỉ để ông giúp giáo đoàn khác mà thôi, còn ông thì đã đưa Tin Mừng biếu không (x 1Cr 9, 7-18).
* Nhất là ông Phaolô vì hết lòng rao giảng Tin Mừng mà bị ra tù vào khám như cơm bữa.
Tông Đồ Phaolô sống như thế chỉ vì muốn trở nên nô lệ cho mọi người. Ông nói: “Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số người. Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng” (1Cr 9, 22-23: Bài đọc II).
Vậy trước mầu nhiệm đau khổ qua Mạc Khải cho ta niềm hy vọng và những xác tín:
-         Chỉ có người Kitô hữu biết cầu nguyện, giảng Lời, và phục vụ nhu cầu thân xác người anh em, là phương thế hữu hiệu nhất làm vơi đi những đau khổ của đồng loại.
-         Đau khổ là phương thế Chúa dùng để đạt vinh quang, vì “không có đổ máu, không có ơn cứu độ” (Dt 9, 22). Vì cả đến Đức Kitô cũng phải trải qua đau khổ mới đi vào vinh quang (x Lc 24, 26).
-         Đau khổ là nguyên cớ kích thích khối óc sáng tạo của con người.
* Vì đi bộ mỏi chân mới sáng chế ra xe đạp, xe máy, máy bay…
* Vì trí óc con người có giới hạn, nên người ta sáng chế ra máy vi tính…
-         Đau khổ còn là phương thế người cha giáo dục con cái nên thành toàn (x Dt 12, 5-11).
-         Phục vụ trong đau khổ để bày tỏ sự toàn năng của Thiên Chúa. Toàn năng là biến dữ ra lành.
-         Phục vụ có đau khổ đến chết mới biểu lộ tình yêu tuyệt đối. Đức Giêsu nói: “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu của mình” (Ga 15, 13).
-         Đức Giêsu suốt cuộc đời phục vụ nhu cầu mọi người theo ý Cha trên trời, đến nỗi bị đánh bầm dập, lúc ấy ông Philatô mới giới thiệu Ngài với mọi người: “Này là Người” (x Ga 19, 5). Như thế, có phục vụ mọi người dưới ánh sáng Tin Mừng, ta mới sống đúng nghĩa người như Chúa Giêsu!
Một người ngoại giáo mắc bệnh Siđa sắp chết lên tiếng răn đời: “Phải chi mọi người biết được giây phút kết thúc đời mình, chắc thế giới này sẽ sống trong tình huynh đệ thắm thiết… Nếu ai nói Siđa là chiếc roi Thiên Chúa dùng để phạt kẻ hư đốn, họ đã lầm. Kiểu nói như thế chỉ đánh lừa những ai kém lòng tin nơi Chúa. Xin hãy rao giảng về một Đức Giêsu, Đấng an ủi vỗ về… Không phải vì sợ chết mà tôi tiến gần đến Chúa. Tôi không biết Ngài có chữa lành bệnh cho tôi hay không, tôi không xin điều đó. Tôi chỉ xin Ngài hãy cứ làm cho tôi biết cảm nhận những ngày sống đơn thường như hôm nay, và xin Ngài đồng hành với tôi trong nỗi khổ đau, cho tôi nhận ra sự hiện diện của Ngài …!” (trích báo CGDT số Xuân 792 – năm 1991- trang 21)
Như vậy chính anh ngoại giáo đau khổ này đã trở nên như thủ lãnh Phêrô, dẫn một đoàn người đi tìm Chúa và thưa Ngài: “Mọi người đi tìm Thầy” (x Mc 1, 36-37). Vì chỉ có Thầy Giêsu mới đáp ứng nhu cầu sự sống loài người, nên “hãy ca ngợi Chúa đi, Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ” (Tv 146, 3a: Đáp ca). Bởi lẽ “Đức Kitô đã mang lấy các tật nguyền của chúng ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta” (Mt 8, 17: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG.
Noi gương ngày làm việc của Chúa Giêsu ưu tiên theo thứ tự: Cầu nguyện – Giảng Lời – Phục vụ nhu cầu thân xác mọi người (x Mc 1, 29-39).
http://phaolomoi. net
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH