Tìm hiểu Lời Chúa _ Lễ Giáng Sinh (rạng đông)


NGÀY 25 THÁNG 12

THÁNH LỄ RẠNG ĐÔNG
Is 62,11-12; Tt 3,4-7; Lc 2,15-20
BÀI ĐỌC I: Is 62,11-12
Đây là lời Đức Chúa truyền cho khắp cùng cõi đất: Hãy nói với thiếu nữ Xi-on: Kìa ơn cứu độ ngươi đang tới. Kìa phần thưởng của Người theo sát một bên, và thành tích đi ngay trước mặt. 12 Chúng sẽ được gọi là "dân thánh", là "những người được Đức Chúa cứu chuộc". Còn ngươi sẽ được gọi là "Cô gái đắt chồng", là "Thành không bị bỏ".
ĐÁP CA: Tv 96
Đ. Hôm nay chúng ta được ánh sáng bừng lên chiếu rọi,
vì Chúa đã giáng trần cứu độ chúng ta
.
1 Chúa là Vua hiển trị, hỡi địa cầu, hãy nhảy mừng lên, vui đi nào, ngàn muôn hải đảo! 6 Trời xanh tuyên bố Người là Đấng chính trực, hết mọi dân được thấy vinh quang Người.
11 Ánh sáng bừng lên chiếu rọi người công chính, niềm vui làm rạng rỡ kẻ lòng ngay. 12 Trước nhan thánh Chúa, người công chính hãy vui mừng tưởng nhớ Thánh Danh mà dâng lời cảm tạ.
BÀI ĐỌC II: Tt 3,4-7
4 Anh em thân mến, khi Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta, đã biểu lộ lòng nhân hậu và lòng yêu thương của Người đối với nhân loại. 5 Không phải vì tự sức mình chúng ta đã làm nên những việc công chính, nhưng vì Người thương xót, nên Người đã cứu chúng ta nhờ phép rửa ban ơn Thánh Thần, để chúng ta được tái sinh và đổi mới. 6 Thiên Chúa đã tuôn đổ đầy tràn ơn Thánh Thần xuống trên chúng ta, nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Đấng cứu độ chúng ta. 7 Như vậy, một khi nên công chính nhờ ân sủng của Đức Ki-tô, chúng ta được thừa hưởng sự sống đời đời, như chúng ta vẫn hy vọng.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Lc 2,14
Hall-Hall: Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương. Hall.
TIN MỪNG: Lc 2,15-20
15 Khi các thiên sứ rời những người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: "Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.”16 Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. 17 Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. 18 Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên. 19 Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. 20 Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ.

SỐNG YÊU ĐỂ CỨU ĐỘ
Thiên Chúa là Tình Yêu (x IGa 4,8). Mà tình yêu thì siêu hình ai nào thấy được! Do đó nhân loại chỉ cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa khi Ngôi Hai làm người sống cùng, sống nhờ và sống vì, đã được biểu lộ trong gia đình Nadareth (x Lc 2,15-20).
* SỐNG CÙNG: Ngay khi Đức Giêsu còn là Thai Nhi, Ngài đã cùng với cha mẹ vâng lệnh hoàng đế Augusto ban ra để trở về thành Đavid đăng ký hộ khẩu (x Lc 2,1t). Do đó thánh Phaolô căn dặn môn đệ Titô: “Anh hãy nhắc nhở cho ai nấy phải phục tùng và tuân lệnh các nhà chức trách, các người cầm quyền, phải sẵn sàng làm mọi việc tốt’’ (Tt 3,1).
Vậy, sống cùng là sống cùng hoàn cảnh, cùng tham gia vào mọi sinh hoạt với người xung quanh, ngoại trừ tội lỗi!
* SỐNG NHỜ: Ngôi Hai, Con Một Thiên Chúa, vốn dĩ là Đấng toàn năng, nhưng khi vào đời Ngài lại hoàn toàn sống nhờ cha mẹ trần thế: cho Ngài cái tã, cho Ngài bầu sữa: “Chim trời cá nước Người nuôi sống, gìơ đây chút sữa đã là ngon’’, cho Ngài lời ru êm, Ngài còn nhờ đến hơi thở ấm áp của chiên cừu phà vào! Nhờ cha Giuse bồng Ngài chạy trốn qua Ai Cập, thoát nanh vuốt bạo chúa Hêrôđê! (x Mt 2,13t)
Lối sống nhờ này phát xuất từ bản tính Thiên Chúa: Ba Ngôi Thiên Chúa bằng nhau, nhưng vẫn lệ thuộc vào nhau và trở nên duy nhất. Thiên Chúa toàn năng mà còn muốn lệ thuộc vào con người hữu hạn, như lời Đức Giêsu nói: “Điều làm Chúa Cha được tôn vinh là: Anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy’ (Ga 15,8).
Như vậy, sống nhờ là bộ mặt khiêm tốn đích thực như máy nổ cần dầu nhớt. Do đó ta phải biết ơn người xung quanh, nhất là những người như óc, như tim, như cánh tay ta, chớ khi nào vô ơn và mù quáng xâm trên mình hai chữ “hận đời”.
* SỐNG VÌ: Các chú mục đồng gặp Hài Nhi mới sinh, đặt nằm trong máng cỏ (x Lc 2,16), đó là dấu Ngài bỏ ngai Trời bước xuống đời để chia sẻ cho loài người đầy thiếu thốn. Bởi thế thánh Phaolô nói:“Ngài vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có. ’’ (2Cr 8,9). Như vậy, ta phải gắng sức làm mọi việc hầu có thu nhập cao, lại sống cần kiệm, ta mới có điều kiện chia sẻ cho đồng loại, để rồi ta trở nên nghèo, đó là mối Phúc mở đầu và kết thúc trong Hiến Chương Nước Trời (x Mt 5,3. 11) làm ứng nghiệm mối Phúc và kết thúc trong Hiến Chương Nước Trời (x Mt 5,3. 10).
Ba chiều kích sống cùng, sống nhờ, sống vì, chính là cuộc “hiển linh do lòng nhân ái của Thiên Chúa bày tỏ,nhằm cứu thoát ta, không phải tự các việc ta làm trong đàng công chính, nhưng chiếu theo lòng thương xót của Ngài, khởi đi từ Phép Rửa tái sinh và sự canh tân đổi của Thánh Thần” (x Bài đọc II) để “ta được đính hôn với Đức Kitô” (x 2Cr 11,2), ta không còn bị mang tiếng là “Đồ bị ruồng bỏ’’, xứ sở hết bị tiếng là “Phận bạc duyên đơn’’, nhưng ta được Chúa gọi “Ái khanh lòng Ta hỡi’’, vì Chúa đã cứu chuộc ta, kẻ được Chúa chiếu cố (x Is 62,11-12: Bài đọc I), hầu ta được thừa hưởng cơ nghiệp sự sống đời đời (x Tt 3,7: Bài đọc II).
Vì Đức Kitô muốn ta sống cùng, sống nhờ, sống vì như Ngài trong gia đình Nadareth, để mỗi Kitô hữu là “Qùa Nhân Ái” Thiên Chúa dùng tặng cho nhân loại, như Chúa Cha đã tặng cho ta Người Con Chí Ái, mà ngay trong Thánh Lễ này ta được đón nhận. Ta có tiếp tay với Chúa Giêsu sống yêu như Ngài, ta mới có thể giới thiệu Chúa cho đồng loại, và làm cho mọi người nhận biết: “Hôm nay chúng ta được ánh sáng bừng lên chiếu rọi, vì Chúa đã giáng trần cứu độ chúng ta.” (Đáp ca). Bởi vì Chúa muốn cả nhân loại cùng với các thiên thần chúc tụng Thiên Chúa: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương” (Lc 2,14: Tung Hô Tin Mừng).
Truyện kể:
Có một bà mẹ sau đi dự tiệc, người ta đưa cho bà trái cam để ăn tráng miệng, nhưng vì nghĩ đến đứa con ở nhà, nên bà bỏ trái cam vào túi.
Đứa con thấy mẹ về nên hớn hở chạy ra đón, bà liền trao trái cam cho con. Em bé mừng quýnh cám ơn mẹ, rồi định lấy dao bổ cam ra ăn cho đỡ thèm! Nhưng em chợt nghĩ đến bố đang đạp xích lô nắng nôi thiêu cháy ngoài đường, em thương bố nên cất trái cam đợi bố về để tặng bố.
Khi ông bố vừa về đến nhà, em bé cầm trái cam chạy đến nói:
-         Thưa bố, chắc bố mệt lắm, con có trái cam biếu bố ăn cho đỡ mệt nè, để con phụ đem xích lô vào nhà cho.
Ông bố vô cùng cảm động trước cử chỉ của con, ông cám ơn con và định không nhận, nhưng em cứ nằng nặc đòi bố phải lấy ăn cho đỡ mệt!
Cầm trái cam vào nhà, ông định lấy dao bổ ra cho hai cha con ăn. Nhưng ông chợt nghĩ: con mình còn bé mà còn biết cách làm cho cha mẹ vui, sao mình không biết nghĩ đến vợ đang vất vả trong bếp? Vì ở đâu có tình yêu ở đấy có quà tặng! Thế là ông cầm ngay trái cam vào bếp tươi cười chào vợ và nói:
-         Anh đi làm về, không có gì để tặng em, chỉ có trái cam này, em dùng cho đỡ mệt.
Như thế cả gia đình vợ chồng con cái đã biết sống lời thánh Gioan nói: “Đừng ai yêu bằng đầu lưỡi, nhưng yêu bằng việc làm thực sự!” (1Ga 3,18).
THUỘC LÒNG.
Mỗi Kitô hữu là chi thể trong Thân Mình Đức Kitô Giêsu. Khi một chi thể đau, toàn thân phải đau; một chi thể vinh, toàn thân được vinh! (1Cr 12,26-27)    
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH