THỨ
HAI SAU CHÚA NHẬT 34 THƯỜNG NIÊN
NĂM
CHẴN
BÀI
ĐỌC: Kh 14, 1-3. 4b-5
1
Tôi là Gio-an, tôi thấy: kìa Con Chiên đứng trên núi Xi-on; cùng với Con Chiên,
có một trăm bốn mươi bốn ngàn người, mang danh của Con Chiên và của Cha Con
Chiên ghi trên trán. 2 Và tôi nghe thấy tiếng từ trời như tiếng nước
lũ, như tiếng sấm lớn. Tiếng tôi nghe thấy tựa hồ tiếng những nhạc sĩ vừa gảy
đàn vừa hát. 3 Họ hát một bài ca mới trước ngai Thiên Chúa, trước
bốn Con Vật và các vị Kỳ Mục. Không ai có thể học được bài ca này, ngoài một
trăm bốn mươi bốn ngàn người ấy, là những người đã được chuộc về từ mặt đất. 4b
Họ đã được chuộc về từ giữa loài người, làm của đầu mùa dâng lên Thiên Chúa và
Con Chiên. 5 Chẳng ai thấy miệng họ nói dối: không ai chê trách họ
được.
ĐÁP
CA: Tv 23
Đ.
Lạy Chúa, đây chính là dòng dõi
những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài. (x c 6)
những kẻ tìm kiếm thánh nhan Ngài. (x c 6)
1 Chúa làm chủ trái đất cùng muôn vật
muôn loài, làm chủ hoàn cầu với toàn thể dân cư. 2 Nền trái đất, Người
dựng trên biển cả, đặt vững vàng trên làn nước mênh mông.
3 Ai được lên núi Chúa? Ai được ở trong
đền thánh của Người?4ab Đó là kẻ tay sạch lòng thanh, chẳng mê theo
ngẫu tượng.
5 Người ấy sẽ được Chúa ban phúc lành, được
Thiên Chúa cứu độ thưởng công xứng đáng. 6 Đây chính là dòng dõi
những kẻ kiếm tìm Người, tìm thánh nhan Thiên Chúa nhà Gia-cóp.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 24, 42a. 44
Hall-Hall: Anh em
hãy canh thức và hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con
Người sẽ đến. Hall.
TIN MỪNG: Lc 21, 1-4
1 Khi ấy, Đức Giê-su đang giảng dạy trong Đền thờ, Người ngước mắt lên nhìn,
thì thấy những người giàu đang bỏ tiền dâng cúng của họ vào thùng tiền. 2
Người cũng thấy một bà goá túng thiếu kia bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm. 3
Người liền nói: "Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào nhiều
hơn ai hết. 4 Quả vậy, tất cả những người kia đều rút từ tiền dư bạc
thừa của họ, mà bỏ vào dâng cúng; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của
mình, mà bỏ vào đó tất cả những gì bà có để nuôi sống mình.”
SỐNG
BỞI ĐỨC TIN VÀ LÒNG MẾN
Người công chính sống bởi Đức Tin (x Rm
1, 17), và “chỉ có Đức Mến làm cho người
công chính được tồn tại” (x 1Cr 13, 13c).
Hai nhân Đức Tin và Đức Mến chỉ có Thiên
Chúa nhìn thấy tận đáy lòng mỗi người, hơn hẳn người đời chỉ nhìn nhau bằng cái
vẻ bề ngoài (x 1Sm 16, 7).
Thực vậy, cách sống Đạo của bốn cậu bé:
Đaniel, Khanania, Misaên và Adaria (x Đn 1, 1-10: Bài đọc năm lẻ), và bà góa
trong Tin Mừng (x Lc 21, 1-6), người đời chỉ nhìn họ bề ngoài mà đánh giá, chỉ
có Thiên Chúa nhìn tận đáy lòng:
* Đối với bốn cậu bé,
người đời tưởng các cậu nhờ dùng lương thực cao cấp vua ban cho mà được khỏe
mạnh, thân hình cường tráng, nét mặt khôi ngô tuấn tú, trí tuệ minh mẫn, nên
khi vua hỏi các cậu về bất cứ điều gì cần đến sự khôn ngoan và tài trí, thì đều
thấy các cậu trổi vượt gấp mười lần hơn tất cả các thầy phù thủy và pháp sư
trong toàn vương quốc của vua Nabukodonosor.
Chỉ có Chúa mới biết các cậu được như
thế không phải vì dùng cao lương của vua ban, cũng chẳng phải vì nhờ rau và
nước lã các cậu đã chọn dùng hằng ngày. Nhưng các cậu được khỏe mạnh và thông
minh như thế là nhờ Đức Tin và lòng Mến của các cậu: Quyết trung thành giữ Luật
Chúa, chứ không thể vì ham miếng ăn của vua ban, để rồi phải luồn cúi vua miễn
là được bổng lộc người đời ban cho mà sống theo lối dân ngoại.
* Đối với bà góa túng
nghèo bỏ hai đồng tiền kẽm vào Đền Thờ, đây là mẫu người sống Đạo ngược hẳn
lại lối sống người đời, nhất là nghịch với lối sống của các kinh sư – những
người thông Luật – vừa bị Đức Giêsu khiển trách: “Những ông kinh sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được
chào hỏi ở những nơi công cộng, ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích
ngồi cỗ nhất trong đám tiệc. Họ nuốt hết
tài sản của các bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ. Những
người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn.” (Lc 20, 46-47). Bởi vì họ chỉ khen
những người giàu bỏ tiền vào Đền Thờ nhiều hơn bà góa, dù đó chỉ là của dư thừa,
chẳng xâm phạm đến những gì họ hưởng thụ, hay chẳng thiệt gì nơi bản thân họ, lại
được danh đời này.
Trong khi đó Đức Giêsu lại khen tấm lòng
bà góa bỏ tiền vào Đền Thờ, hai đồng kẽm thời ấy chỉ mua được 1/8 khẩu phần!
Nhưng bà đã bỏ tất cả những gì nuôi sống bản thân, tức là bà dâng cả mạng sống
cho Chúa (x Lc 21, 1-4: Tin Mừng).
Bà góa đó chính là tiền thân bà góa
Maria – Mẹ Đức Giêsu. Mẹ còn dâng cho Chúa tấm lòng hơn bà góa dâng hai đồng
kẽm, vì ngay trong ngày Truyền Tin Mẹ đã dâng mối tình đầu lên Chúa, dâng cả
ông Giuse chồng của Mẹ, để thực hiện ý muốn của Chúa. Nhất là vào ngày Thứ Sáu
Tuần Thánh, Mẹ dâng chính Giêsu, Con của Mẹ, và dâng cả đức tin Mẹ bị thử thách.
Vì trong ngày Truyền Tin, Chúa đã hứa cho Mẹ là người có phúc hơn mọi người phụ
nữ, Giêsu Con lòng Mẹ được Chúa chúc phúc (x Lc 1, 26-55). Nhưng nơi đồi Sọ, Mẹ
dâng Người Con Yêu cho Thiên Chúa để phục vụ loài người, còn Mẹ chỉ nhận lại
Gioan, một phàm nhân làm con (x Ga 19).
Đối với chúng ta là những kẻ tội lỗi, chẳng
có gì đáng giá để dâng cho Chúa, hai đồng kẽm cũng không có thì, ta hãy dâng
lên Chúa tấm lòng sám hối tội lỗi, xin Ngài thương xót bằng lời cầu: “Chúa
chẳng ưa thích gì tế phẩm, con có thượng tiến lễ toàn thiêu, Ngài cũng không
chấp nhận. Lạy Thiên Chúa, tế phẩm dâng Ngài là tâm thần tan nát, một tấm lòng
tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê” (Tv 51/50, 18-19). Bởi vì
Chúa đã nói: “Ta muốn tình yêu chứ không
cần hy lễ, thích được các ngươi nhận biết hơn là được của lễ toàn thiêu.”
(Hs 6, 6).
Vậy ta “hãy canh thức và sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con
Người (Chúa Giêsu) sẽ đến kêu gọi ta ra khỏi thế gian”(Mt 24, 42a-44: Tung Hô
Tin Mừng), để với lòng khiêm tốn, ta dâng tâm hồn dằn vặt vì tội lỗi lên Chúa, xin
Ngài thương xót, hy vọng được như anh trộm lành lãnh nhận hiệu quả lễ tế của bà
góa Maria dâng trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh cùng trong Con Một của Mẹ mà được
hưởng phúc Nước Trời (x Lc 23, 40-43).
Nhưng không phải Chúa chỉ muốn cứu độ
loài người giống như anh trộm lành, mà Ngài còn muốn cứu độ tất cả những ai đã
sống Lời Chúa khởi đi từ dòng giống Israel cũ, do 12 người con của ông Giacob, và
hoàn tất nơi Israel mới là Hội Thánh, do 12 môn đệ Chúa chọn đặt làm nền móng
Hội Thánh, đúng như thị kiến Chúa cho ông Gioan thấy (x Kh 4, 1-3. 4b-5: BĐ năm
chẵn):
-
“Con chiên đứng trên núi Sion” (Kh 14,
1a): Chúa Giêsu là Đầu của Hội Thánh.
-
“144 ngàn người mang danh Con Chiên và của Cha
Con Chiên ghi trên trán” (Kh 14, 1b): 144 là lũy thừa của số 12: 12 con
ông Giacob (Israel cũ), và
12 môn đệ Đức Giêsu (Israel
mới); Số ngàn là thời đại Thiên Chúa thi ân cứu độ cho muôn thế hệ (x Xh 20, 6;
Gr 32, 18).
-
“Tiếng từ trời như nước lũ, như sấm chớp, những
nhạc sĩ vừa gảy đàn vừa ca hát” (Kh 14, 2): Nhờ Lời Chúa làm cho lòng
người phấn khởi vui mừng.
-
“Họ hát một bài ca mới trước ngai Thiên Chúa,
trước bốn Con Vật và các vị Kỳ Mục. Không ai có thể học được bài ca này, ngoài
một trăm bốn mươi bốn ngàn người ấy, là những người đã được chuộc về từ mặt đất”
(Kh 14, 3): Nhờ bốn Tin Mừng (bốn Con Vật), ai thuộc về dân Chúa thì được cứu
độ.
-
“Họ đã được chuộc về từ giữa loài người, làm
của đầu mùa dâng lên Thiên Chúa và Con Chiên. Chẳng ai thấy miệng họ nói dối:
không ai chê trách họ được” (Kh 14, 4b-5): Những người Chúa cứu độ là
nhờ Chúa tái sinh bởi Lời Chúa, họ trở nên của lễ đầu mùa trong các tạo vật
dâng tiến Chúa (x Gc 1, 18), vì họ đã được Chúa thanh tẩy, không ai chê trách
họ được.
“Đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm
thánh nhan Ngài” (Tv 24/23, 6: ĐC năm chẵn), họ cất lời cầu: “Xin dâng lời ngợi khen suy tôn muôn đời”
(Dn 3, 52b: ĐC năm lẻ).
THUỘC
LÒNG
Người
ta nhìn bề ngoài, nhưng Thiên Chúa nhìn tận đáy lòng mỗi người (1Sm
16, 7).
Thiên
Chúa nhận tình yêu chứ không muốn lễ vật, Ngài ưa việc nhận biết Thiên Chúa hơn
là dâng lễ toàn thiêu (Hs 6, 6).
Lm
Giuse Đinh Quang Thịnh