THỨ
SÁU SAU CHÚA NHẬT 27 THƯỜNG NIÊN
NĂM
CHẴN
BÀI
ĐỌC: Gl 3, 7-14
7
Thưa anh em, anh em nên biết rằng: những ai dựa vào đức tin, những người ấy là con
cái ông Áp-ra-ham. 8 Đàng khác, Kinh Thánh thấy trước rằng Thiên Chúa
sẽ làm cho dân ngoại nên công chính nhờ đức tin, nên đã tiên báo cho ông Áp-ra-ham
tin mừng này: Nhờ ngươi, muôn dân sẽ được chúc phúc. 9 Như vậy, những
kẻ dựa vào đức tin thì được chúc phúc làm một với ông Áp-ra-ham, người có đức tin.
10
Thật thế, những ai dựa vào những việc Luật dạy phải làm thì đều chuốc lấy lời nguyền
rủa, vì Kinh Thánh viết: Đáng nguyền rủa thay mọi kẻ không bền chí thi hành tất
cả những gì chép trong sách Luật!11 Vả lại, không ai được nên công chính
trước mặt Thiên Chúa nhờ Lề Luật, đó là điều hiển nhiên, vì người công chính nhờ
đức tin sẽ được sống. 12 Thế mà Lề Luật không lệ thuộc đức tin, nhưng
ai thực hành những điều Lề Luật dạy, thì nhờ đó sẽ được sống. 13 Đức
Ki-tô đã chuộc chúng ta cho khỏi bị nguyền rủa vì Lề Luật, khi vì chúng ta chính
Người trở nên đồ bị nguyền rủa, vì có lời chép: Đáng nguyền rủa thay mọi kẻ bị treo
trên cây gỗ!14 Như thế là để nhờ Đức Giê-su Ki-tô, các dân ngoại cũng
được hưởng phúc lành dành cho ông Áp-ra-ham, và để nhờ đức tin, chúng ta nhận được
ơn Thiên Chúa đã hứa tức là Thần Khí.
ĐÁP
CA: Tv 110
Đ.
Giao
ước đã lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi. (c 5b)
1
Tôi xin hết lòng cảm tạ Chúa, trong cộng đoàn chính nhân, giữa lòng đại hội. 2
Việc Chúa làm quả thật lớn lao, người mộ mến ra công tìm hiểu.
3
Sự nghiệp Chúa oai phong hiển hách, đức công chính của Người tồn tại thiên thu.
4 Chúa đã truyền tưởng niệm những kỳ công của Người. Chúa là Đấng từ
bi nhân hậu.
5
Ai kính sợ Người, Người ban phát của ăn; giao ước đã lập ra, muôn đời Người nhớ
mãi. 6 Sức mạnh việc Người làm, Người cho dân thấy rõ, khi tặng ban cho
họ gia sản của chư dân.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 12, 31b-32
Hall-Hall: Chúa nói: Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài! Phần
tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.
Hall.
TIN MỪNG: Lc 11, 14-26
14 Bấy giờ Đức Giê-su
trừ một tên quỷ, và nó là quỷ câm. Khi quỷ xuất rồi, thì người câm nói được. Đám
đông lấy làm ngạc nhiên, 15 nhưng trong số đó có mấy người lại bảo: "Ông
ấy dựa thế quỷ vương Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ.”16 Kẻ khác lại muốn thử
Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời. 17 Nhưng Người biết tư tưởng
của họ, nên nói: "Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà
kia. 18 Nếu Xa-tan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó
tồn tại sao được? . . . bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ.
19 Nếu tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế
ai mà trừ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông. 20 Còn nếu tôi dùng ngón
tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông.
21 Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình,
thì của cải người ấy được an toàn. 22 Nhưng nếu có người mạnh thế hơn
đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng
và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được.
"Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng
tôi thu góp là phân tán.
24 "Khi thần ô uế xuất khỏi một người, thì nó đi rảo qua
những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi. Mà vì tìm không ra, nó nói: "Ta sẽ
trở về nhà ta, nơi ta đã bỏ ra đi.”25 Khi đến nơi, nó thấy nhà được quét
tước, dọn dẹp hẳn hoi. 26 Nó liền đi kéo thêm bảy thần khác dữ hơn nó,
và chúng vào ở đó. Rốt cuộc tình trạng của người ấy lại còn tệ hơn trước.”
KẺ CHỐNG CHÚA KITÔ, NÓ TỆ HƠN SATAN
Theo Tin Mừng Gioan, Thiên Chúa xét xử, phân loại người tốt kẻ xấu ngay từ lúc
Con Thiên Chúa vào đời, chứ không phải đợi đến ngày cánh chung. Thánh Gioan nói:
“Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng
chịu đón nhận. Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người
cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa.” (Ga 1, 11-12). Thế thì ai là người tốt
và kẻ nào là người xấu?
1/ NGƯỜI TỐT LÀ NGƯỜI THUỘC VỀ CHÚA KITÔ.
Ta biết mục đích Chúa tạo dựng loài người là để diễn tả vinh quang Thiên Chúa,
không thua kém vẻ huy hoàng của muôn tạo vật. Vì cả đến: “Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, không trung loan báo việc tay
Người làm” (Tv 19/18, 2). Nhất là con người là một kiệt tác của Thiên Chúa,
thì lại càng phải nói và làm nhiều việc tốt lành để diễn tả vinh quang Thiên Chúa
hơn mọi loài thụ tạo, mới phải lẽ. Bởi vì Chúa thương loài người ngay từ thuở đời
đời, như Chúa đã nói với ngôn sứ Giêrêmia: “Trước
khi Ta nắn ra ngươi trong lòng mẹ, Ta đã biết ngươi, trước khi ngươi lọt lòng mẹ,
Ta đã thánh hóa ngươi, Ta đã đặt ngươi làm ngôn sứ cho chư dân.” (Gr 1, 4).
Do đó, kẻ không biết ca tụng Thiên Chúa, thì nó là dòng giống quỷ câm! Con Thiên
Chúa đến trần gian muốn giựt nó khỏi tay quỷ, đó là lý do Đức Giêsu đã trừ một người
bị quỷ câm ám (x. Lc 11, 14: Tin Mừng). Dưới cái nhìn của thánh sử Marcô, Đức Giêsu
phải mất mạng mới mở được miệng người ta biết nói về Ngài. Thực vậy, trong Tin Mừng
Marcô, suốt cuộc đời công khai của Đức Giêsu, không ai biết nói Ngài là Thiên Chúa,
kể cả các môn đệ, mãi đến khi Ngài bị treo trên thập giá, ông sĩ quan ngoại giáo
người Roma, chứng kiến Đức Giêsu bị đâm, lúc đó ông mới hô lên: “Người
này đích thực là Con Thiên Chúa!” (Mc 15, 39).
Mà ai biết Đức Giêsu là Con Thiên Chúa thì người đó được sự sống đời đời (x.
Ga 17, 3). Thánh Phaolô ý thức về việc loan báo Lời Chúa là quan trọng nhất, không
ai được viện cớ để câm nín, mà phải nói: “Thật vậy, đối với tôi, rao
giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc
tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng! Tôi mà tự ý làm việc
ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm
vụ Thiên Chúa giao phó.”
(1Cr 9, 16-17). Bởi đó, “tôi có sự thật về
Đức Kitô, không ai bịt miệng tôi được” (2Cr 11, 10).
Nhờ việc rao giảng, chúng ta có thể tập họp nhiều người về cho Chúa, đó là lễ
vật Chúa ưa chuộng (x. Rm 15, 16), bởi vì chương trình cứu độ của Con Thiên Chúa
thực hiện được tóm tắt bằng câu: “Mọi sự thuộc về anh em, anh em thuộc về Chúa
Kitô, Chúa Kitô thuộc về Chúa Cha” (1Cr 3, 22-23). Vì thế Đức Giêsu kết
án cách gắt gao: “Ai không đi với tôi là chống
lại tôi, kẻ không cùng tôi thu họp là phá hoại!” (Lc 11, 23: Tin Mừng). Phá
hoại ở đây là phá hoại công trình cứu độ của Con Thiên Chúa, Đức Giêsu gọi đó là
tội phạm đến Chúa Thánh Thần, không thể tha được! (x. Mt 12, 31).
Vậy bất cứ ai loan báo Tin Mừng đều được thánh Tông Đồ cổ võ: “Có người rao giảng về Đức Kitô vì ý ngay lành,
lại có người giảng vì ý xấu, tôi không cần biết, vì ý lành hay ý xấu, miễn Đức Kitô
được rao giảng là tôi vui mừng” (x. Pl 1, 15-18). Nói cách khác: ai làm điều
tốt cũng được, miễn là điều tốt có người làm là Chúa được vinh danh, chứ đừng bắt
chước những kẻ nhìn thấy Đức Giêsu trừ quỷ mà lếu láo kết án: “Ông này nhờ tướng Beelzebul mà trừ quỷ!”
(Lc 11, 15: Tin Mừng). Có thế ta mới xứng đáng ca tụng Thiên Chúa: “Tôi hết lòng cảm tạ Chúa, trong cộng đoàn chính
nhân giữa lòng đại hội. Việc Chúa làm quả thật lớn lao, người mộ mến ra công tìm
hiểu. Giao ước đã lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi” (Tv 111/110, 1-2: ĐC năm chẵn).
2/ KẺ XẤU NÓ THUỘC SATAN.
Cụ thể nhất trong Tin Mừng hôm nay, những kẻ chứng kiến Đức Giêsu trừ quỷ, chúng
không thể phủ nhận Ngài là Thiên Chúa, dù họ lếu láo nói: “Ông này nhờ tướng Beelzebul mà trừ quỷ!” Thực ra, kẻ nói láo như vậy
càng lộ rõ quyền năng của Đức Giêsu: Việc trừ quỷ của Ngài càng chứng minh Ngài
cao tay ấn hơn tướng quỷ, điều khiển và phá việc của quỷ, báo hiệu triều đại của
nó đến ngày tàn, như Ngài nói: “Khi một người
mạnh, võ trang đầy đủ, canh giữ đền đài mình, của cải nó được an toàn, nhưng nếu
có một người mạnh hơn đến thắng được nó, người ấy tước đoạt lấy vũ khí nó ỷ cậy,
và phân phát chiến lợi phẩm của nó!” (Lc 11, 21-22: Tin Mừng). Chỉ có Đức Giêsu
là Thiên Chúa làm được công việc này, thế mà chúng vẫn ngoan cố không tin, nên Đức
Giêsu giải thích việc mình làm: “Ta nhờ ngón
tay Thiên Chúa mà trừ quỷ thì quả Nước Thiên Chúa đã đến trên các ngươi” (Lc
11, 20: Tin Mừng). Nhất là những kẻ đã chứng kiến Đức Giêsu trừ quỷ câm mà vẫn nói
lếu láo chống đối Ngài, đến nỗi sau này chúng giết được Ngài! Nhưng chỉ sau ba ngày
Ngài từ cõi chết sống lại, Ngài mới thực sự biểu lộ sự chiến thắng, như Ngài nói:
“Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống
ra ngoài! Phần tôi, một khi được giương cao khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên
với tôi” (Ga 12, 31-32: Tung Hô Tin Mừng). Thực ra những kẻ ngoan cố chống đối
Đức Giêsu chỉ vì họ tự mãn đã cẩn thủ giữ Luật Môsê, nhất là họ xác tín rằng: Chỉ
có Thiên Chúa mới có quyền tha tội, có quyền trừ quỷ (x. Mc 2, 7). Mà dân lại thấy
Đức Giêsu trừ quỷ, nếu không công nhận Ngài là Chúa, thì cũng không thể chối cãi
Ngài đã tỏ uy quyền Thiên Chúa. Bởi thế thánh Phaolô lên tiếng giải thích: “Luật giam chúng ta trong tội”, vì chỉ có
Đức Giêsu là Chúa, Ngài không lệ thuộc vào bất cứ Luật nào, do đó chỉ có Ngài giải
thoát con người khỏi án của Luật. Đó là do Đức Tin chứ không phải do suy luận hữu
lý. Bởi vì “tin là cách chiếm hữu những điều
còn trong hy vọng, là phương nhận thức các thực tại người ta không thấy” (Dt
11, 1). Mà ai đã tin vào Thiên Chúa Toàn Năng, giàu lòng nhân ái (x. Ep 2, 4), thì
luôn luôn phải ngoan ngoãn thực hành điều Ngài dạy, kể cả những điều xem ra vô lý
hay độc ác! Đan cử như Chúa bảo ông Abraham giết con duy nhất để dâng cho Chúa,
ông đã không từ chối, nhờ thế, từ dòng giống ông, mọi người được Thiên Chúa chúc
phúc. Vì thế thánh Tông Đồ nói: “Không ai
được nên công chính trước mặt Thiên Chúa nhờ Lề Luật, đó là điều hiển nhiên, vì
người công chính nhờ Đức Tin sẽ sống. Chỉ có Đức Kitô đã chuộc chúng ta khỏi bị
nguyền rủa vì Lề Luật, khi vì chúng ta chính Người đã trở nên đồ bị nguyền rủa.
Như thế là để nhờ Đức Kitô Giêsu, các dân ngoại cũng được hưởng phúc lành dành cho
ông Abraham” (Gl 3, 7-14: Bài đọc năm chẵn).
Đối với những kẻ lộng ngôn xúc phạm đến Chúa, ông Môsê ra lệnh cho dân lấy ngón
tay ấn vào trán nó và ném đá cho nó chết (x. Lv 24, 14). Bởi vì “kẻ mắc tội với đồng loại, có Chúa phân xử, còn
kẻ mắc tội với Chúa thì lấy ai phân xử cho nó!” (1Sm 2, 25). Người như thế chắc
chắn quỷ sẽ chộp lấy và còn làm cho nó ra tồi tệ hơn trước. Như Lời Đức Giêsu nói:
“Khi thần ô uế xuất khỏi một người, chúng
tìm nơi nghỉ ngơi mà không có, chúng trở lại nhà cũ, nơi nó đã bỏ ra đi, chúng thấy
thích hợp, liền đi rủ bảy quỷ dữ tợn hơn trước đến lập cư tại nhà đó, và tình trạng
cuối cùng của người đó lại tệ hơn trước!” (Lc 11, 24-26: Tin Mừng).
Trong thực tế, nếu ta muốn tìm một người thánh thiện nhất trên đời, ta phải
tìm trong giới Công Giáo; trái lại, muốn thấy một tên gian ác nhất trên đời, lại
cũng chỉ tìm thấy nơi người Công Giáo! Bởi vì người này trước đây đã thuộc về Chúa
Kitô, nhờ lãnh Bí tích Thánh Tẩy, nhưng họ đã không làm vinh hiển Chúa, không động
viên người khác làm điều tốt, để Chúa được vinh danh, thì Satan sẽ rủ những thần
độc ác hơn đến chiếm đoạt tâm hồn nó trở thành kẻ khốn kiếp, thua xa dân ngoại,
tệ hơn trước kia nó chưa theo Đạo!
Ông Leonardo da Vinci là một danh họa, kể lại câu truyện như
sau:
Tôi muốn thực hiện bức họa Bữa Tiệc Ly của Chúa Giêsu, việc
khó nhất của tôi là đi tìm một khuôn mặt nào thật dễ mến, đầy nghị lực, nhất là
toát ra sự thánh thiện để làm mẫu vẽ Chúa Giêsu. Cuối cùng tôi đã tìm được một thanh
niên tên là Pietri Bandielli! Các Tông Đồ của Chúa Giêsu thì rất dễ đối với tôi,
tôi cứ tưởng tượng thế nào thì vẽ như vậy. Trừ có khuôn mặt của Giuđa, tôi chưa
tìm được mẫu người để diễn tả về một kẻ tham tiền, đểu cáng…! Tôi đi khắp nơi: vào
các quán rượu, xuống tận hầm mỏ, và phải mất một thời gian dài, cuối cùng thì tôi
cũng gặp được một người tôi ưng ý ngay. Tôi liền ngỏ lời với anh ta: xin ngồi làm
mẫu cho tôi vẽ…! Đang khi vẽ, tôi chợt cảm thấy anh này tôi đã nhìn ở đâu rồi, trông
quen quen! Tôi liền hỏi anh:
Này anh, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì
phải.
Người ấy đáp:
Ông không nhớ tôi sao, cách đây khá lâu, chính
ông đã nhờ tôi làm mẫu để vẽ Chúa Giêsu, tên tôi là Pietri Bandielli. Sau ngày tôi
gặp ông, tôi đã sa đà vào con đường trụy lạc, vì bị bạn bè lôi kéo, giờ tôi sống
rất khổ sở…!
Chúa dùng ngôn sứ Giôen vừa cảnh cáo, vừa kêu gọi hết thảy
những ai đã cố tình phủ nhận Chân Lý, kể cả những người phục vụ trong Nhà Chúa:
“Hỡi các tư tế, hãy mặc áo vải thô mà than
van kêu khóc! Rú lên đi, hỡi những người phục vụ bàn thờ, hãy đến, mặc áo vải thô
mà thức suốt đêm, hỡi những người phục vụ Thiên Chúa, vì lễ hiến dâng và lễ tưới
rượu đã bị cấm cử hành nơi Nhà Thiên Chúa. Hãy ra lệnh giữ chay thánh, triệu tập
các cụ già và toàn thể dân cư trong xứ tại Nhà Chúa, hãy kêu lên Chúa: Ôi Ngài đáng
sợ thay! Ngày của Chúa đã gần kề! Ngài sẽ đến tựa cơn tàn phá do lệnh Đấng Toàn
Năng.
Hãy rúc tù và tại Sion, hãy kêu la trên núi Thánh của Ta, ngày ấy đã kề bên.
Ngày tối tăm u ám, một dân tộc đông đúc và hùng mạnh đang tràn ngập núi đồi như
thể ánh bình minh. Một dân như vậy xưa nay chưa hề có và muôn năm muôn đời cũng
sẽ chẳng bao giờ có nữa” (Ge 1, 13-15; 2, 1-2: Bài đọc năm lẻ). Vì “Chúa xét xử thế giới theo lẽ công bình” (Tv 9, 9a: ĐC năm lẻ)
THUỘC LÒNG
Đức Giêsu nói: “Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai
không cùng tôi thu góp là phá hoại” (Lc 11, 23).
Lm
Giuse Đinh Quang Thịnh