(1813 -1853)
Sự phục vụ người nghèo đã dạy cho Frederick những điều về Thiên Chúa mà
ngài không thể tìm thấy ở bất cứ đâu khác.
Vì tin tưởng ở giá trị vô cùng của mỗi một
con người, Frederick đã phục vụ người nghèo ở Balê và đã lôi cuốn những người
khác phục vụ người nghèo trên thế giới. Qua tổ chức St. Vincent de Paul, công
việc của Chân Phước Frederick còn tiếp tục cho đến ngày nay.
Frederick là con thứ năm trong 14 người con
của ông bà Jean và Marie Ozanam, và là một trong ba người còn sống cho đến tuổi
trưởng thành. Khi là thiếu niên, anh nghi ngờ tôn giáo của mình. Việc đọc sách
thánh và cầu nguyện dường như không giúp ích gì, nhưng sau những lần thảo luận
với Cha Noirot của Ðại Học Lyons đã làm sáng tỏ nhiều vấn đề.
Frederick muốn học về văn chương, mặc dù
cha anh, một bác sĩ, muốn anh trở thành một luật sư. Frederick vâng theo ý cha
và năm 1831 anh đến Balê học luật tại đại học Sorbonne. Khi một vài giáo sư chế
nhạo giáo huấn Công Giáo trong các bài giảng, Frederick lên tiếng bảo vệ Giáo Hội.
Một câu lạc bộ về biện luận do Frederick
thành lập đã thay đổi hướng đi cuộc đời anh. Trong câu lạc bộ này, người Công
Giáo, người vô thần và người chủ trương bất-khả-tri tranh luận về những vấn đề
xảy ra hàng ngày. Có một lần, sau khi Frederick nói về vai trò của Kitô Giáo
trong nền văn minh, một hội viên lên tiếng: "Này ông Ozanam, chúng ta hãy
thành thật với nhau và hãy thiết thực. Tôi hỏi ông, ngoài việc thảo luận ông
còn làm gì để chứng tỏ đức tin của ông?"
Frederick đau điếng bởi câu hỏi ấy. Sau đó
anh quyết tâm rằng lời nói phải đi đôi với hành động. Và cùng với một người bạn,
anh đến thăm những người nghèo ở chung cư Balê và giúp đỡ bất cứ gì họ có thể.
Không bao lâu một nhóm người thiện chí nhằm giúp đỡ những ai có nhu cầu được
thành lập dưới sự bảo trợ của tổ chức St. Vincent de Paul do Frederick đứng đầu.
Nghĩ rằng đức tin Công Giáo cần phải được một
nhà thuyết giảng nổi tiếng giải thích các giáo huấn, Frederick nài nỉ Ðức Tổng
Giám Mục Balê chỉ định Cha Lacordaire, nhà thuyết giảng đại tài của Pháp thời ấy,
đến giảng trong Tuần Thánh ở Vương Cung Thánh Ðường Notre Dame. Người ta tham dự
rất đông và từ đó trở đi đã trở thành một truyền thống hàng năm ở Balê.
Sau khi tốt nghiệp đại học Sorbonne,
Frederick dạy luật tại Ðại Học Lyons. Ngài cũng đậu bằng tiến sĩ văn chương.
Sau đó, vào ngày 23-6-1841, ngài kết hôn với Amelie Soulacroix, và trở về
Sorbonne dạy văn chương. Là một giảng viên đáng kính nể, Frederick đã đem lại
nhiều lợi ích cho sinh viên. Trong khi đó, tổ chức St. Vincent de Paul lan tràn
khắp Âu Châu. Riêng ở Balê có tới 25 chi nhánh.
Vào năm 1846, Frederick, Amelie và cô con
gái Marie đến nước Ý; ở đây Frederick hy vọng sẽ phục hồi sức khỏe yếu kém của
mình. Và họ đã trở lại Ý vào năm sau đó. Cuộc cách mạng 1848 đã khiến nhiều người
ở Balê cần đến sự giúp đỡ của tổ chức St. Vincent de Paul. Số người thất nghiệp
lên đến 275,000. Chính phủ yêu cầu Frederick và các cộng tác viên của ngài
trông coi tổ chức giúp đỡ người nghèo của chính phủ. Các hội viên St. Vincent
de Paul ở khắp Âu Châu tuốn đến Balê để giúp đỡ.
Sau đó Frederick thành lập tờ báo, Thời Ðại
Mới, để bảo vệ sự công chính cho người nghèo và giới lao động. Nhiều người Công
Giáo không vui với những bài viết của Frederick. Cho rằng người nghèo là
"tư tế của dân tộc," Frederick nói rằng sự đói khát và mồ hôi của người
nghèo tạo thành một hy lễ có thể đền bù tội lỗi nhân loại.
Vào năm 1852, sức khỏe yếu kém buộc
Frederick phải trở về Ý với vợ và cô con gái. Ngài từ trần ngày 8-9-1853. Trong
tang lễ của Frederick, Cha Lacordaire mô tả ngài như "một trong những tạo
vật được đặc ân trực tiếp xuất phát từ bàn tay Thiên Chúa, mà trong con người ấy
Thiên Chúa đã nối kết sự nhạy cảm với kỳ tài để khích động thế giới."
Frederick được phong chân phước năm 1997.
Vì ngài có viết một tuyệt tác nhan đề Thơ Thánh Phanxicô Trong Thế Kỷ 13, và vì
cảm nhận của ngài về phẩm giá của người nghèo rất gần với tư tưởng của Thánh
Phanxicô, nên thật thích hợp để coi ngài là một trong những "vĩ nhân"
của dòng Phanxicô.
Lời Bàn
"Ai chế nhạo người nghèo là xúc phạm đến
Thiên Chúa" (Cách Ngôn 17:5). Frederick Ozanam không bao giờ coi thường
người nghèo trong bất cứ sự phục vụ nào mà ngài có thể thi hành. Ðối với ngài,
mỗi một người, dù là đàn ông, đàn bà hay trẻ em đều thật đáng quý. Sự phục vụ
người nghèo đã dạy cho Frederick những điều về Thiên Chúa mà ngài không thể tìm
thấy ở bất cứ đâu khác.
Lời Trích
Giáo sư Bailly, giám đốc linh hướng cho chi
nhánh đầu tiên của tổ chức St. Vincent de Paul, nói với Frederick và các cộng sự
viên về đức ái, "Cũng như Thánh Vinh Sơn, các bạn cũng sẽ nhận ra rằng người
nghèo giúp các bạn nhiều hơn là các bạn giúp họ."