Thánh
Barnabas là người "đầy tràn Thánh Thần và đức tin. Do đó đã lôi cuốn một
số đông người về với Chúa."
Thánh
Barnabas, một trong những nhà truyền giáo tiên khởi của Giáo Hội, đóng vai trò
chủ yếu trong việc loan truyền và chuyển dịch Phúc Âm cho dân ngoại. Qua sách
Công Vụ Tông Ðồ, chúng ta được biết ngài là người Do Thái ở Cypriot tên thật là
Giuse, và các tông đồ đã đặt tên cho ngài là Barnabas (con của sự an ủi) sau khi ngài bán của cải
và giao cho các tông đồ cai quản.
Mặc dù
Barnabas không phải là một người trong nhóm Mười Hai nguyên thủy, Thánh Luca
coi ngài như vị tông đồ vì ngài được lãnh nhận nhiệm vụ đặc biệt từ Chúa Thánh
Thần. Một trong những đóng góp quan trọng của Barnabas là ngài đã đảm bảo cho
Saolô, một người mới tòng giáo mà ai ai cũng sợ hãi vì quá khứ bắt đạo của
Saolô. Sau đó, Barnabas được sai đi rao giảng ở Antiôkia. Khi công việc ngày
càng có kết quả, Barnabas đã xin Phaolô (tên cũ là Saolô) đến tiếp tay; cả hai
đã xây dựng một giáo hội thật phát triển. Theo sách Công Vụ Tông Ðồ, chính ở
Antiôkia mà "lần đầu tiên các môn đệ được gọi là Kitô Hữu."
Chính
trong cộng đoàn siêng năng cầu nguyện này mà "Thánh Thần phán bảo, 'Hãy
dành riêng cho Ta Barnabas và Phaolô để lo cho công việc mà Ta đã kêu gọi hai người
ấy." Sau đó họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay trên hai ông và tiễn
đi." Do đó, Barnabas và Phaolô khởi hành chuyến đi truyền giáo đầu tiên thực
sự ở nước ngoài, trước hết đến Cyprus (là nơi họ hoán cải một quan đầu tỉnh người
Rôma) và sau đó đến lục địa Tiểu Á. Lúc đầu các ngài rao giảng cho người Do
Thái, nhưng bị chống đối dữ dội nên họ quay sang rao giảng cho dân ngoại và đã
thành công lớn. Trong một thành phố, người Hy Lạp quá mến mộ các ngài đến nỗi họ
tôn thờ Barnabas và Phaolô như các thần Zeus và Hermes. Vất vả lắm thì các ngài
mới ngăn cản được đám đông hiếu khách ấy đừng dâng của lễ mà tế các ngài.
Công cuộc
truyền giáo cho dân ngoại nẩy sinh vấn đề là người tòng giáo có phải cắt bì
theo luật Do Thái hay không. Phaolô và Barnabas đã chống đối tập tục này và lập
trường của các ngài đã làm chủ tình hình trong Công Ðồng Giêrusalem.
Barnabas
và Phaolô dự định tiếp tục công cuộc truyền giáo, nhưng ngay tối trước khi khởi
hành, một bất đồng xảy ra là có nên đem theo một môn đệ nữa hay không, là ông
Gioan Máccô. Vì vấn đề này mà hai tông đồ tách làm đôi. Phaolô đem Silas đi
Syria, còn Barnabas đem Máccô đến Cyprus. Sau này, ba người: Phaolô, Barnabas
và Máccô đã làm hòa với nhau.
Mặc dù
không có những dữ kiện rõ ràng, dường như Barnabas, với sự tháp tùng của Gioan
Máccô, đã trở về Cyprus. Ở đây, theo truyền thuyết, ngài đã chịu tử đạo vào năm
61.
Lời Bàn
Thánh
Barnabas được đề cập như một người tận hiến cuộc đời cho Thiên Chúa. Ngài là
người "đầy tràn Thánh Thần và đức tin. Do đó đã lôi cuốn một số đông người
về với Chúa." Ngay cả khi ngài và Thánh Phaolô bị trục xuất khỏi Antiôkia,
họ "tràn ngập niềm vui và Thánh Thần."