THỨ
2 SAU CHÚA NHẬT 21 THƯỜNG NIÊN
NĂM LẺ
BÀI ĐỌC: 1Tx. 1,1-5.8b-10
1 Chúng tôi là
Phao-lô, Xin-va-nô và Ti-mô-thê, kính gửi Hội Thánh Thê-xa-lô-ni-ca ở trong
Thiên Chúa Cha, và trong Chúa Giê-su Ki-tô. Chúc anh em được ân sủng và bình
an.
2 Chúng tôi
hằng tạ ơn Thiên Chúa về tất cả anh em. Chúng tôi nhắc đến anh em trong lời cầu
nguyện,3 và trước mặt Thiên Chúa là Cha chúng ta, chúng tôi không
ngừng nhớ đến những việc anh em làm vì lòng tin, những nỗi khó nhọc anh em gánh
vác vì lòng mến, và những gì anh em kiên nhẫn chịu đựng vì trông đợi Chúa chúng
ta là Đức Giê-su Ki-tô.
4 Thưa anh em
là những người được Thiên Chúa thương mến, chúng tôi biết rằng Thiên Chúa đã
chọn anh em,5 vì khi chúng tôi loan báo Tin Mừng cho anh em, thì
không phải chỉ có lời chúng tôi nói, mà còn có quyền năng, có Thánh Thần, và
một niềm xác tín sâu xa. Anh em biết, khi ở với anh em, chúng tôi đã sống thế
nào để mưu ích cho anh em;
8b Đâu đâu người
ta cũng nghe biết lòng tin anh em đặt vào Thiên Chúa, khiến chúng tôi không cần
phải nói gì thêm nữa.9 Khi nói về chúng tôi, người ta kể lại chúng
tôi đã được anh em tiếp đón làm sao, và anh em đã từ bỏ ngẫu tượng mà quay về
với Thiên Chúa thế nào, để phụng sự Thiên Chúa hằng sống, Thiên Chúa thật,10
và chờ đợi Con của Người từ trời ngự đến, người Con mà Thiên Chúa đã cho trỗi
dậy từ cõi chết, là Đức Giê-su, Đấng cứu chúng ta thoát cơn thịnh nộ đang đến.
ĐÁP CA: Tv 149
Đ. Chúa mến chuộc dân
Người. (c 4a)
1
Hát lên mừng Chúa một bài ca mới, ngợi khen Người trong cộng đoàn những kẻ hiếu
trung!2 Hỡi Ít-ra-en, nào hoan hỷ, vì có Chúa là Đấng tạo thành
ngươi. Con cái Xi-on, hãy nhảy mừng,vì được Chúa làm Vua hiển trị.
3
Mừng Thánh Danh, nào dâng điệu vũ, nhịp trống hoạ đàn theo khúc hoan ca. 4
Bởi vì CHÚA mến chuộng dân Người, ban cho kẻ nghèo hèn được vẻ vang chiến
thắng.
5
Kẻ hiếu trung hãy vui mừng rạng rỡ, nào phủ phục mà cất tiếng reo hò, 6a
miệng vang lời tán dương Thiên Chúa, 9b Đó là niềm vinh dự cho mọi
kẻ trung hiếu với Người.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga
10,27
Hall-Hall:
Chúa nói: “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng, và chúng theo tôi.
Hall.
TIN MỪNG: Mt 23,13-22
13 Một
hôm, Đức Giê-su nói với các kinh sư và những người Pha-ri-sêu rằng: "Khốn
cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình! Các người khoá cửa
Nước Trời không cho thiên hạ vào! Các người đã không vào, mà những kẻ muốn vào,
các người cũng không để họ vào.
14 Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và
người Pha-ri-sêu giả hình! Các người nuốt hết tài sản của các bà goá, lại còn
làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ, cho nên các người sẽ bị kết án nghiêm khắc
hơn.
15
"Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình! Các
người rảo khắp biển cả đất liền để rủ cho được một người theo đạo; nhưng khi họ
theo rồi, các người lại làm cho họ đáng xuống hoả ngục gấp đôi các người.16
"Khốn cho các người, những kẻ dẫn đường mù quáng! Các người bảo: "Ai
chỉ Đền Thờ mà thề, thì có thề cũng như không; còn ai chỉ vàng trong Đền Thờ mà
thề, thì bị ràng buộc."17 Đồ ngu si mù quáng! Thế thì vàng hay
Đền Thờ là nơi làm cho vàng nên của thánh, cái nào trọng hơn?18 Các
người còn nói: "Ai chỉ bàn thờ mà thề, thì có thề cũng như không; nhưng ai
chỉ lễ vật trên bàn thờ mà thề, thì bị ràng buộc."19 Đồ mù
quáng! Thế thì lễ vật hay bàn thờ là nơi làm cho lễ vật nên của thánh, cái nào
trọng hơn?20 Vậy ai chỉ bàn thờ mà thề, là chỉ bàn thờ và mọi sự
trên bàn thờ mà thề.21 Và ai chỉ Đền Thờ mà thề, là chỉ Đền Thờ và
Đấng ngự ở đó mà thề.22 Và ai chỉ trời mà thề, là chỉ ngai Thiên
Chúa và cả Thiên Chúa ngự trên đó mà thề.
NGƯỜI
CHÚA YÊU ĐAU!
Khi ông Lazaro bị
bệnh gần chết, người ta chạy đi báo tin cho Đức Giêsu, họ không nói “người yêu
Thầy đau” mà nói “người Thầy yêu đau” (x. Ga 11,3). Như thế, Chúa yêu ai, Ngài
làm cho kẻ đó đau. Trong Tin Mừng hôm nay đã chứng minh điều này. Nếu ta nhìn
Đức Giêsu chỉ là một thanh niên con bác thợ mộc người miền quê Nazareth (x. Mt
13,55), mà dám lên Giêrusalem mắng chửi các bậc thầy Do Thái thì quả là một kẻ
lộng ngôn đáng bị giết! Nhưng người thanh niên ấy lại là Thiên Chúa tình yêu,
là Thầy dạy duy nhất của muôn dân (x. 1Ga 4,8; Mt 23,10), nơi Ngài không có vị
nể (Gl 2,6), nên Ngài yêu ai mà nhận làm con thì cho roi cho vọt (x. Dt 12,6).
Chính Ngài gây thương tích đánh cho bầm dập, rồi lại băng bó chữa lành (x. G
5,18). Bởi vì Đức Giêsu yêu các bậc thầy Do Thái: Ký lục và Biệt phái, muốn họ
phải trở nên giống Ngài mới thực là thầy, nên đã lên tiếng khiển trách:
- “Họ
khóa Nước Trời không muốn cho ai vào” (Mt 23,13: Tin Mừng). Cụ thể các thủ
hạ của họ được sai đến bắt Đức Giêsu, thì chúng lại cảm phục Lời Ngài giảng dạy
nên không dám tra tay bắt. Khi trở về báo cáo công tác, họ bị các đầu mục Do
Thái nạt nộ: “Cả chúng mày nữa cũng bị
phỉnh gạt rồi sao? Thử hỏi ai trong hàng đầu mục hay Biệt phái đã tin vào nó”
(Ga 7,47-48).
+ Lẽ
ra mọi người phải có lòng thương người anh em, kể cả kẻ có tội mà giúp họ bắt
chước anh trộm lành sám hối tội mình và xin theo Đức Giêsu, Ngài đã cho anh vào
Thiên Đàng ngay (x. Lc 23,43).
- “Họ
giả bộ đọc kinh lâu dài để ngốn cả tài sản các bà góa” (Mt 23,14: Tin
Mừng).
+
Lẽ ra mọi người hằng ngày cùng hiệp
dâng Hy Tế với Chúa Giêsu, Ngài đang ngự bên hữu Chúa Cha cầu nguyện cho loài
người (x. Dt 9,24; 10, 12-14), và Ngài lấy chính Máu Thịt mình làm của ăn nuôi
sống những ai đến với Ngài (x. Ga
6,35).
- “Họ
tìm kiếm người vào đạo rồi lại biến nó thành con cái hỏa ngục gấp đôi” (Mt
23,15: Tin Mừng).
+ Lẽ
ra mọi người phải có trái tim yêu đồng loại như người cha nhân hậu có hai người con trai, ông không muốn đứa nào bỏ
nhà ra đi mà chỉ muốn cùng chung tiệc ông đã dọn sẵn (x. Lc 15). Nhất là ai
cũng phải khâm phục tình thương và lòng trắc ẩn của Đức Giêsu khi Ngài tìm được
ông Saulô, kẻ hung ác đang bách hại Hội Thánh, rồi Ngài biến ông thành Tông Đồ
Phaolô xuất sắc, không thua kém các Tông Đồ thượng đẳng! (x. Cv 9; 2Cr 11,5).
- “Họ
trọng nghi thức thề mà không trọng lòng ngay thẳng” (Mt 23,16-22: Tin
Mừng).
+ Vì
Đức Giêsu đã dạy: “Đừng thề thốt chi cả, mà có thì nói có, không
thì nói không, thêm điều đặt chuyện là do ma quỷ” (Mt 5,33-37).
Vậy “hỡi con đừng khinh thường việc Chúa sửa dạy
và đừng nhàm chán Lời Người quở mắng. Vì chúa quở mắng kẻ Người thương mến, như
người cha quở mắng đứa con ông yêu dấu” (Cn 3,11-12). Người cha ấy chính là
Chúa Giêsu Mục Tử, Ngài muốn: “Chiên của
tôi thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27: Tung
Hô Tin Mừng).
Hãy nhớ rằng yêu hoa không có nghĩa là yêu cả con sâu
nằm trong bông hoa, nhưng tìm cách diệt con sâu đó dù phải làm rụng phấn hoa!
Chúa muốn diệt
“con sâu” nằm trong tâm hồn ta là tội lỗi bằng chính Lời quyền năng của Ngài.
Vì thế thánh Phaolô đã viết thư gởi giáo đoàn Thessalonica nói về đời sống Đạo
của họ, dựa vào Lời quyền năng của Thiên Chúa: “Chúng tôi hằng cầu nguyện và tạ ơn Chúa cho anh em, vì khi chúng tôi
loan báo Tin Mừng cho anh em, thì không phải chỉ có lời chúng tôi nói, mà còn
có quyền năng, có Thánh Thần và một niềm xác tín sâu xa, vì anh em đã bắt chước
gương sống Đạo của chúng tôi, nên anh em đã làm mọi việc vì lòng tin,những nỗi
khó nhọc anh em gánh vác vì lòng Mến, anh em đã từ bỏ ngẫu tượng mà quay về với
Thiên Chúa” (1Tx. 1,1-5.8b-10: Bài đọc năm lẻ). Vì “Chúa mến chuộng dân Người” (Tv 149,4a: ĐC năm lẻ). Và trong bức thư
thư hai, ông Phaolô viết tiếp: “Chúng tôi
tạ ơn Chúa cho anh em là điều phải lẽ, vì lòng tin của anh em đang phát triển
mạnh, và lòng mến thương nhau cũng gia tăng, nên anh em lướt thắng mọi gian khổ
khi gặp cảnh gian truân bắt bớ. Anh em được coi là xứng đáng tham dự Nước Thiên
Chúa. Xin Chúa dùng quyền năng của Người mà hoàn thiện mọi thiện chí của anh
em, và mọi công việc anh em làm vì lòng tin. Như vậy danh của Chúa chúng ta là
Đức Giêsu sẽ được tôn vinh nơi anh em và anh em cũng được tôn vinh nơi Người,
chiếu theo ân sủng của Thiên Chúa chúng ta và của Đức Giêsu Kitô” (2Tx. 1,1-5.11b-12:
Bài đọc năm chẵn).
Vậy “hãy kể cho muôn dân được biết những kỳ công
Chúa làm” (Tv 96/95, 3: ĐC năm chẵn).
Đức cố Giám mục
Bartholomeo Nguyễn Sơn Lâm thú nhận: Khi tôi còn là cậu giúp lễ trong nhà xứ,
vì tuổi trẻ ham chơi hơn thích học, nhiều lần bị cha Sở mắng và đánh đòn chí
tử, nhưng đâu rồi cũng vào đó!
Lần kia, đến giờ
cơm, cha Sở dắt tôi vào một căn phòng, giữa phòng có một bát phân, một bát cơm,
ngài nghiêm giọng nói: “Chọn bát nào ăn, tùy con!” Rồi ngài bỏ tôi đó và đóng
cửa phòng lại. Tôi quá nhục nên từ đó tôi đã cố gắng học. Thời gian sau ngài
gởi tôi vào Chủng Viện và Chúa đã thương nâng tôi lên và cho tôi được tham dự
vào hàng tư tế hơn lòng tôi mong ước!
THUỘC LÒNG
Ai
khen ta mà khen đúng, ấy là bạn ta.
Kẻ
nịnh hót tâng bốc ta, nó là thù ta.
Người chê ta mà chê đúng, đấy là thầy
ta. (x. Mt 23).
Lm
Giuse Đinh Quang Thịnh
Linh
mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH