Bài 14
THIÊN ĐÀNG
Than ôi! Chúng ta làm mọi sự cho thế giới
này mà chẳng làm gì cho thế giới bên kia sao?
”Phúc thay người ở trong nhà Chúa, họ sẽ ca
ngợi Thiên Chúa đến muôn đời.” Ở trong nhà Chúa là được hoan lạc với sự
hiện diện của Thiên Chúa, là được hạnh phúc với nguồn hạnh phúc của Thiên Chúa.
Ai có thể hiểu được tất cả niềm vui và an ủi
mà các Thánh được hưởng trên Thiên Đàng? Thánh Phaolô,
người được lên đến tầng trời thứ ba đã nói rằng có những điều trên đó ngài
không thể diễn tả được, và chúng ta cũng không thể hiểu được. Thật vậy, chúng
ta không bao giờ có được một khái niệm đúng đắn về Thiên đàng cho đến khi chúng
ta được ở trên đó. Thiên Đàng là kho tàng bí mật, tràn đầy vị ngọt huyền bí,
lai láng niềm vui, là những thứ có thể được cảm nhận thôi chứ miệng lưỡi, ngôn
ngữ kém cỏi của chúng ta không thể nào giải thích được. Chúng ta có thể nghĩ ra
được điều gì lớn lao hơn nữa không? Hiện thân Thiên Chúa chính là phần thưởng của
chúng ta như lời Chúa đã hứa: “Ta chính
là phần thưởng quý trọng nhất của các con!” Ôi lạy Chúa, hạnh phúc mà Chúa
hứa cho chúng con vượt quá những gì mắt có thể thấy, tai có thể nghe, trí có thể
hiểu, và lòng có thể chứa đựng được!
Thật vậy, hạnh phúc Thiên Đàng khó mà hiểu được; đây là
phần thưởng cuối cùng Thiên Chúa ban cho chúng ta. Thiên Chúa, Đấng đáng ca ngợi
trong mọi sự sẽ là phần thưởng cho những ai diễm phúc chiếm hữu được Thiên
Đàng. Nó bao gồm tất cả mọi sự tốt lành, và không có chút gì xấu xa. Tội lỗi
không có trên Thiên Đàng, tất cả các hình thức đau khổ do hậu quả của tội lỗi đều
bị xua đuổi ra khỏi Thiên Đàng. Không còn chết chóc nữa. Thiên Chúa là nguyên
lý sự sống đời đời sẽ ở với chúng ta. Không còn bệnh tật, không còn buồn bã,
không còn đau khổ, và thất vọng nữa. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt chúng ta.
Hãy vui lên hỡi những ai bị thế gian này ngược đãi, nỗi khổ chúng ta sẽ tan biến
mất, vì một chút đau khổ, chúng ta sẽ được tràn đầy vinh quang trên Thiên Đàng.
Hãy vui lên vì chúng ta đã chiếm hữu được Thiên Chúa là nguồn mạch mọi sự tốt
lành.
Làm sao người ta có thể buồn bã được khi ở gần Thiên
Chúa; khi hạnh phúc của họ hòa tan trong hạnh phúc của Thiên Chúa; khi được
nhìn thấy Thiên Chúa như nhìn thấy chính mình vậy? Như Thánh Paul nói: “Chúng ta sẽ nhìn thấy Thiên Chúa mặt đối mặt”;
vì khi đó sẽ không còn gì che giấu giữa Thiên Chúa và chúng ta. Chúng ta sẽ chiếm
hữu được Thiên Chúa mà không còn lo lắng sợ hãi vì mất Người. Chúng ta sẽ yêu mến
Người bằng một tình yêu liên tục và bất phân ly, vì Thiên Chúa độc nhất sẽ chiếm
hữu toàn bộ tâm trí chúng ta. Chúng ta sẽ vui mừng với Người không biết mệt mỏi,
vì chúng ta sẽ khám phá ra trong Người vô số sự tuyệt hảo; và để giữ cân bằng
khi chúng ta chìm mình trong vực thẳm bao la của sự khôn ngoan, thương xót,
công bình, và thánh thiện, chúng ta sẽ chìm sâu trong đó với lòng hăng say phấn
khởi mới. Nếu sự an ủi bên trong, là ơn sủng từ Thiên Chúa, lại ban cho chúng
ta nhiều hoan lạc trong thế giới này, để làm giảm bớt những phiền muộn của
chúng ta, giúp chúng ta vác lấy thánh giá của mình, hay giúp các thánh tử đạo sức
mạnh để chịu đựng những cực hình đau đớn nhất, thì những hạnh phúc trên Thiên
Đàng, nơi mà sự an ủi và vui sướng không còn ban cho chúng ta cách nhỏ giọt nữa,
nhưng tuôn đổ như thác càng làm cho chúng ta vui sướng biết dường nào!”
Hãy hình dung một ngày dài vô tận và luôn luôn mới, luôn
luôn thanh thản, luôn luôn êm đềm; một cuộc sống hoàn hảo và thích thú nhất.
Vui sướng và hạnh phúc biết bao nếu ai trong chúng ta ngay khi còn sống trên
trái đất này được như các Thiên Thần có thể nhìn thấy Đức Mẹ Đồng Trinh Maria,
hoặc Chúa Giêsu trong vài phút. Nhưng trên Thiên Đàng chúng ta sẽ chiêm ngưỡng
đời đời, không chỉ Đức Mẹ và Chúa Giêsu, mà chúng ta sẽ nhìn thấy chính Thiên Chúa!
Nơi đó chúng ta sẽ không còn nhìn ngắm Ngài qua bóng tối của niềm tin nhưng
trong ánh sáng của ban ngày, trong vẻ uy nghiêm của Người! Vì thế, thật hạnh
phúc biết bao được nhìn thấy Thiên Chúa! Các Thiên Thần được chiêm ngắm Thiên
Chúa ngay từ khi mới bắt đầu có vũ trụ đến nay vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn mà
còn có thể nói là thật là một mối họa lớn lao cho các ngài nếu như bị chia cách
khỏi Thánh Nhan Chúa cho dù chỉ một giây phút mà thôi. Hạnh phúc Thiên Đàng không bao giờ làm chúng ta mệt mỏi
hay chán nản; chúng ta chiếm hữu được Thiên Chúa là nguồn mạch của mọi
sự tuyệt hảo. Chúng ta càng chiếm hữu được Chúa, Người càng làm cho chúng ta
thêm khao khát Người; chúng ta càng hiểu biết về Chúa, Người càng trở nên sự
thu hút và quyến rũ chúng ta trong sự hiểu biết về Người. Chúng ta mãi mãi nhìn
thấy Người, và mãi mãi ước ao được chiêm ngưỡng Người; chúng ta sẽ luôn luôn nếm
sự ngọt ngào, và niềm vui trong Chúa, nhưng sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.
Các thần thánh được bao bọc tràn ngập trong sự thánh thiêng, các ngài sẽ vui sướng
trong hoan lạc và say sưa như trong tiệc rượu vậy. Đó là hạnh phúc mà Thiên
Chúa dành cho chúng ta thật kỳ diệu biết bao!
Tất cả chúng ta đều có thể đạt được niềm hạnh phúc này. Thiên Chúa muốn cho mọi người được ơn cứu độ; Người ban thưởng
Thiên Đàng cho chúng ta qua cái chết của Người, và qua sự đổ Máu của Người. Thật
hạnh phúc thay khi có thể nói rằng Chúa Giêsu đã chết cho tôi, Người đã mở cửa
Thiên Đàng cho tôi, đó là sự thừa kế của tôi. Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho tôi một
chỗ, nó chỉ tùy thuộc vào tôi muốn nó hay không mà thôi: “Ta đi để dọn chỗ cho các con.” Thiên Chúa ban cho chúng ta đức
tin, với nhân đức này chúng ta có thể đạt được sự sống vĩnh cửu. Bởi vì Thiên
Chúa muốn cho mọi người đươc hưởng ơn cứu độ, Người đặc biệt muốn những ai theo
Người tin tưởng vào sự sống đời đời. Hãy cám tạ Chúa, và hãy vui mừng vì tên
chúng ta đã được ghi trên trời như tên các thánh Tông Đồ. Phải, tên chúng ta đã
được ghi vào sổ hằng sống: nếu chúng ta muốn, chúng ta sẽ ở đó mãi mãi, bởi vì
chúng ta có được những phương thế để đạt tới Thiên Đàng.
Hạnh phúc Thiên đàng thật dễ đạt được; Thiên Chúa đã sắm
sẵn cho chúng ta quá nhiều phương thức để đạt được nó! Hãy nhìn xem không có một
tạo vật nào được dựng nên mà không là phương tiện cho chúng ta sử dụng để chiếm
hữu Thiên Chúa; nếu có điều nào trở nên vật cản trở thì đó chỉ là do chúng ta lạm
dụng nó mà thôi. Tài sản và những nỗi bất hạnh của cuộc sống, thậm chí sự trừng
phạt từ Thiên Chúa về sự bất trung của chúng ta đều nhắm đến phần rỗi của chúng
ta. Như thánh Phaolô nói Thiên chúa tạo dựng
nên mọi sự để dành cho những người Chúa chọn; thậm chí cả những
khuyết điểm cũng trở nên hữu ích cho chúng ta; thậm chí gương xấu và cám dỗ nữa.
Như ông Job được cứu giữa một dân tộc thờ quấy. Tất cả các thánh đều chịu thử
thách. Nếu những sự này, trong tay Chúa, đều là sự trợ giúp để đạt được Thiên
Đàng, thế thì còn gì hơn nếu chúng ta có thêm sự trợ lực là các Bí tích, là nguồn
mạch ơn sủng từ chính Thiên Chúa? Thật là dễ dàng cho các môn đệ của Chúa Giêsu
được cứu độ, bởi vì Đấng Cứu Thế luôn ở với họ. Vậy thì có khó khăn gì hơn cho
chúng ta đạt được ơn cứu độ, khi Chúa luôn ở với chúng ta không? Các môn đệ rất
hạnh phúc với tất cả những gì họ mong ước, với những gì họ chọn lựa; còn chúng
ta không lẽ kém hạnh phúc hơn các ngài sao? Chúng ta có Chúa Giêsu trong Bí
tích Thánh Thể; Người vẫn tiếp tục ở với chúng ta, Người luôn sẵn sàng ban cho
chúng ta tất cả những gì chúng ta cầu xin, Người đang chờ đợi chúng ta, chúng ta chỉ có một việc duy nhất là mở miệng “cầu xin”.
Người nghèo còn biết nói ra những gì họ cần với người
giàu, trong khi chúng ta lại lãnh đạm thờ ơ với sự trợ giúp và ơn sủng của Chúa
ban. Nếu một người tham lam muốn thâu góp cho mình thật nhiều tiền của, liệu
anh ta có chần chờ do dự để cho một cơ hội làm giàu vuột mất khỏi tầm tay của
mình không? Than ôi! Chúng ta làm mọi sự cho thế giới này mà chẳng làm gì cho
thế giới bên kia sao? Gia tài nhỏ bé mà chúng ta ra sức tích góp suốt cả đời là
gì nếu không phải là làm việc, phiền toái, lo lắng và đau khổ! Các con thấy đó,
tài sản chóng qua của chúng ta để làm gì? Vua Salomon, vị vua giàu có uy quyền
và tốt số nhất nói rằng: “Tôi đã nhìn thấy
tất cả sự vật hoàn thành dưới ánh mặt trời; tất cả chỉ là phù hoa và phiền toái
cho linh hồn.” Và những điều này là những của cải mà chúng ta phải làm việc
vất vả để đạt được, trong khi chúng ta không bao giờ nghĩ đến những tài sản của
Thiên Đàng!
Thật xấu hổ cho chúng ta đã không nỗ lực để giành lấy, và
thờ ơ đến việc tìm kiếm Thiên Đàng! Nếu cây sung bị bỏ vào lửa vì không sinh
hoa trái mặc dầu đã được chăm sóc; nếu người đầy tớ vô dụng bị khiển trách vì
đã chôn dấu tài năng mình có, thì số phận nào sẽ dành cho chúng ta là những người
thường lạm dụng những trợ giúp đưa chúng ta vào Thiên Đàng? Nếu chúng ta đã lạm
dụng những ơn huệ Chúa đã ban cho, thì hãy mau mau chân thành sửa đổi lại quá
khứ đó, và chúng ta hãy nỗ lực để đạt được phần thưởng xứng đáng là sự sống đời
đời.