Lời Chúa cntn 11c _ chuyện con vịt

CHUYỆN CON VỊT
Không ai có thể bình an khi mang trong lòng tội lỗi. 
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billy cho một cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất thểu về nhà ăn trưa. Vào tới sân, thấy bầy vịt của bà ngoại đang rượt nhau kêu quàng quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đại một phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lăn đùng ra giữa sân, giãy đành đạch mấy cái rồi nằm ngay đơ. Andrew hoảng hốt nhìn quanh, không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống củi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà không biết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấy chuyện xảy ra với con vịt.
Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họ của Andrew, con gái chú Billy:
-         Bữa nay tới lượt con rửa chén đó.
-         Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. Sally vội đáp và nhìn Andrew bằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cự cãi bỗng đâm ra chột dạ.
-         Thật không Andrew? Bà ngoại hỏi, không quay đầu lại. –
-         Con à? Andrew vừa mở mồm thì Sally hích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽ thì thầm qua kẽ răng: “Con vịt. Nhớ không?”
-         Con nhận lời chị ấy rồi. Andrew đáp bằng giọng hậm hực.
Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sally đi câu, nhưng bà ngoại bảo:-
-         Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.
-         Nhưng Andrew thích ở nhà nấu xúp hơn là đi câu đấy chứ! Bà hỏi nó xem có đúng như vậy không? Sally trả lời bằng giọng mát mẻ.
Andrew toan cãi thì Sally tằng hắng mấy tiếng. Nó đành nghẹn ngào trả lời:
-         Cháu sẽ ở nhà giúp bà.
Cứ thế, suốt ngày hôm đó, Andrew luôn bị Sally dằn vặt bởi chuyện con vịt. Tối đến, mệt mỏi, Andrew nằm lăn trên chiếc đi-văng trong phòng khách và ngủ thiếp đi.
Lúc nó thức dậy, ai đó đã tắt đèn và phủ trên người nó một tấm chăn. Andrew nằm im, đầu nó nhớ lại chuyện trong ngày. Nhiều lúc nó muốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽ mách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bà nữa thì sao? Còn Sally thì quá quắt quá, không biết bao giờ nó mới thoát khỏi bàn tay quái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách cho rồi. Andrew thổn thức.
Chợt một bàn tay to mềm của bà ngoại đặt lên vai nó, giọng êm ái của bà ngoại thì thầm:
-         Nói đi con. Có điều gì con cứ nói ra cho nhẹ nhõm trong lòng.
-         Con vịt... Cháu... Con vịt... Andrew lắp bắp.
Bà ngoại im lặng. Hít một hơi dài, Andrew nói một mạch:-
-         Cháu lỡ tay bắn chết một con vịt rồi bà ạ!
-         À, ra chuyện con vịt. Lúc đầu thấy thái độ của cháu với Sally bà hơi ngạc nhiên, nhưng bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu một con. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra. Câu chuyện ngày hôm nay là một bài học cho cháu đó: Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ có được sự thanh thản và cháu sẽ trở thành nô lệ cho cái xấu.  
(x.canhdongtruyengiao.net).
Không ai làm một điều xấu mà có được sự thanh thản tâm hồn, trừ khi đó là hạng người vô lương tâm. Có những người sau khi đã làm những điều sai phạm, không biết sửa sai, cố chấp, né tránh sự thật, tìm đủ lý do để tự biện hộ cho mình, kéo bè kết cánh để làm chuyển hướng dư luận. Bảo vệ lỗi lầm này bằng một lỗi lầm khác, tìm cách xóa bỏ tội ác này bằng một tội ác khác, dần dần buông xuôi đời mình vào vòng tăm tối không còn lối thoát, trở nên nô lệ sự xấu, nô lệ tội lỗi.
Bài đọc 1 kể chuyện vua Đavít phạm tội cướp vợ rồi giết chồng và che dấu tội lỗi của mình.
Sau khi ngoại tình với Batseva, vua Đavít muốn dấu kín tội lỗi nên lại phạm thêm một tội khác, đó là giết chết tướng Uria chồng của Batseva. Phạm tội mà không nhận tội, lại còn muốn che giấu nó, Đavit lún sâu hơn, phạm thêm những tội khác nữa. “Nhưng hành động của vua Đavít không đẹp lòng Thiên Chúa”. Thế nên, ngôn sứ Nathan can gián vua về điều ô nhục vua đã làm, điều ô nhục càng lớn hơn nữa vì Thiên Chúa đã ban cho vua biết bao ân huệ của Ngài.
Trước hết, ngôn sứ Nathan đã kể cho vua dụ ngôn về một người giàu với đàn gia súc đông đúc, nhưng lại bắt một con chiên duy nhất của một người nghèo mà làm tiệc đãi khách. Đavít bừng bừng nỗi giận vì cách hành xử của người giàu này và đưa ra phán quyết "Nó đáng chết". Thấy tội người khác dễ hơn thấy tội của mình. Lúc đó, Nathan đã đáp lại: “Kẻ đó chính là bệ hạ” và kể ra biết bao ân huệ mà Thiên Chúa đã ban cho vua: “Chính Ta đã xức dầu tấn phong ngươi làm vua cai trị Israel, Ta đã giải thoát ngươi khỏi tay vua Saun. Ta đã ban cho ngươi nhà của chúa thượng ngươi, và đã đặt các người vợ của chúa thượng ngươi vào vòng tay ngươi. Ta đã ban cho ngươi nhà Israel và Giuđa. Nếu bấy nhiêu mà còn quá ít, thì Ta sẽ ban thêm cho ngươi gấp mấy lần như thế nữa. Vậy tại sao lại khinh dể lời Đức Chúa mà điều dữ trái mắt Người?” Ngôn sứ Nathan nhắc cho vua Đavít hai tội của vua: tội ngoại tình và tội sát nhân, và tiên báo cho vua một loạt hình phạt: “Gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi”. Vua Đavít khiêm tốn nhận ra tội của mình: "Tôi đã đắc tội với Chúa". 
Chân thành sám hối và sửa lỗi đã làm cho vua Đavít từ một người tội lỗi trở nên một vị thánh. Từ đó về sau, nhà vua luôn ý thức về ơn sám hối và luôn đáp trả lòng thương xót của Thiên Chúa. Vua Đavit được xem là tác giả Thánh vịnh. Vua Đavit được Chúa thứ tha nên tình yêu của ông thể hiện bàng bạc trong các Thánh Vịnh, đặc biệt là Thánh Vịnh 50.
 “Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con,
 mở lượng hải hà xóa tội con đã phạm.
Xin rửa con sạch hết lỗi lầm
tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.
Vâng con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.
Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa,
dám làm điều dữ trái mắt Ngài…”.
Trang Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói: "Ai được tha nhiều thì yêu mến nhiều".
Cả 4 Phúc Âm đều kể chuyện về một người phụ nữ đem dầu thơm xức chân Chúa Giêsu. Phúc Âm Matthêu và Maccô không nêu tên, Phúc Âm Gioan kể là Maria em Matta, còn Phúc âm Luca kể là một người tội lỗi.
Chúa Giêsu được mời ăn tiệc nhà Simon biệt phái. Ăn tiệc lớn ở xứ Palestina thời đó người ta nằm trên những chiếc ghế dài, có gối, tay trái dùng để tựa còn tay phải thò ra ngoài. Khi nhà có đại tiệc, người ngoài tự do ra vào. Bất ngờ có một phụ nữ tội lỗi mạnh dạn bước vào phòng tiệc. Chị đem theo bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Rồi chị khóc và cởi khăn choàng đầu để xoã tóc, “lấy tóc lau chân Chúa rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên”.
Đến với Chúa Giêsu, người phụ nữ mang theo ba tặng vật: niềm tin, mái tóc và bình dầu quý. Người phụ nữ “vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pharisiêu”. Chị biết vì đã nghe danh tiếng Chúa Giêsu nên chị đã đặt trọn niềm tin nên đến xin ơn tha thứ để hoán cải. Chị mua bình bạch ngọc và dầu thơm quý. Chắc hẳn tiền mua bình bạch ngọc đến từ những đêm nhục nhằn câm nín, từ nước mắt dàn dụa trên những đồng bạc bất hạnh nằm rơi vải trên giường. Chị gom số tiền đã chắt chiu từ những tháng ngày cùng cực, xuống phố, mua một bình ngọc quý và dầu thơm hảo hạng. Rồi từ từ, đổ hết để quyết tâm giã từ quá khứ lầm lỗi và mong muốn làm lại cuộc đời. Người con gái có mái tóc dài quý giá, một thửa mây bay quyến rũ, bây giờ xõa xuống lau chân, ngoan ngoãn theo lời xin sám hối.
Chúa Giêsu hoàn toàn bình tĩnh, không hề lúng túng. Người chấp nhận những đụng chạm có nguy cơ gây ô uế cho mình. Người phụ nữ đứng đó mà khóc. Nước mắt của chị chắc hẳn là những dòng nước mắt ăn năn, nước mắt dâng trào niềm cậy trông. Chúa Giêsu cũng chẳng quan tâm gì đến phản ứng của những người chung quanh. Trước mặt Người, chị là một hối nhân đến xin ơn tha thứ và xin chữa lành. Người đến thế gian để thực thi sứ vụ cứu chữa: “Ta không đến để kêu gọi người công chính mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn” (Lc 5, 32). Đối với Chúa Giêsu: “Một kẻ tội lỗi sám hối ăn năn sẽ làm cho cả thiên đàng vui mừng hơn là chín mươi chín người công chính không cần ăn năn sám hối” (Lc 15,7).
Chủ nhà thầm nghi ngờ thanh danh của Chúa Giêsu. Đọc được tư tưởng thầm kín của ông nên Người kể cho ông dụ ngôn về hai con nợ, một người nợ năm trăm quan tiền và một người nợ năm chục; nhưng cả hai đều không có tiền trả, vì thế, chủ nợ thương tình tha cho cả hai. Chúa Giêsu kết thúc dụ ngôn bằng cách hỏi ông Pharisiêu: “Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?”. Ông mau mắn trả lời: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn”. Chúa Giêsu nói với ông: “Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều”. Rồi Người nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi…Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an”. Rõ ràng, lòng tin đem lại ơn tha thứ. Ơn tha thứ làm đổi mới tội nhân, nhờ đó họ bước đi trong bình an.
Tình yêu và lòng tin cần phải được biểu lộ cách cụ thể qua hành vi sám hối. Nhận mình lầm lỗi để được thanh tẩy thứ tha. Chỉ có những ai nhận mình lầm lỗi mới được Thiên Chúa thứ tha. Thomas Carlyle nói một câu bất hủ: “Không nhận ra lầm lỗi là lỗi lớn nhất trong mọi lỗi lầm”. Nếu ai cho mình không có tội thì đâu cần Thiên Chúa thứ tha. Thánh Gioan cũng viết rằng: “Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở trong chúng ta” (1Ga 1,8)
Mọi sự dối trá đều nhằm che đậy lầm lỗi. Không ai có thể bình an khi mang trong lòng tội lỗi. Hành động che dấu tội lỗi có thể lừa gạt người đời, nhưng không thể lừa gạt lương tâm mình, càng không thể lừa gạt Thiên Chúa được. Tình trạng xã hội Việt Nam hiện nay, ai cũng thấy đầy rẫy gian trá, lừa đảo, độc ác, vô nhân. Những việc làm mờ ám trong bóng tối, như gian tham, lừa dối, tội ác… luôn cắn rứt lương tâm con người. Làm sao người ta có thể thanh thản tâm hồn khi đắm chìm trong lỗi lầm được?
Người Kitô hữu đến với bí tích Hòa Giải để tự mình nói ra mọi tội lỗi với Thiên Chúa tình yêu. Xưng tội là tỏ lòng ăn năn sám hối, quyết tâm sửa đổi và canh tân đời sống. Người ta bảo trên đời có ba bóng dáng hạnh phúc tinh ròng. Đó là mẹ đem con đi rửa tội về, người lành tạ thế và hối nhân từ toà giải tội bước ra.
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết khiêm tốn nhận ra những lỗi lầm thiếu sót, chân thành sám hối, mau mắn đến với bí tích Hòa Giải để được Chúa tha thứ và ban bình an. Amen.
Lm Giuse Nguyễn Hữu An